Kính tặng
thầy Hiệu trưởng Nguyễn Văn Tâm và cô Cẩm
Tâm,
tặng tất cả bạn bè thân
thương, và đặc biệt riêng tặng Nguyễn
Hưng.
Bây giờ gần cuối năm, cái không
khí mát lạnh nhè nhẹ đủ để cho các cô làm
dáng với các áo len đủ màu. Giờ tan trường qua đă khá lâu
nhưng vẫn lác đác vài học tṛ quanh quẩn đó
đây. Tôi lặng lẽ đi thẳng vào cổng trường,
rẽ trái lần ṃ xuống dăy lớp mà ngày xưa tôi
đă chết lịm hàng giờ ở đó… Mọi
vật đều đă thay đổi hết; tuy nhiên những
dấu tích cũ vẫn c̣n đọng lại đong
đưa trong kư ức nhỏ nhoi của tôi. Đảo
mắt nh́n một ṿng lớp học, vẫn những bàn ghế
san sát cũ kỹ. Mắt tôi dừng lại ỡ
dăy giữa và hàng ghế thứ ba. H́nh ảnh một
cô bé có hai đuôi tóc với mấy cái nơ trắng vàng
xanh đỏ trên đầu đang gục trên bàn sướt
mướt, nức nở v́ bài thi bị dưới điểm
trung b́nh…
Đối với học sinh, không có nỗi
thống khổ nào bằng điểm thấp phải thi
lại. Bao kỳ
vọng của ba mẹ, cùng với sự cố gắng,
cố gắng vô cùng của em đó, cô giáo có biết không?
Cô Cẩm Tâm ơi, cô có biết những lời
vàng ngọc của cô ban cho những học tṛ mà cô hằng
thưong yêu quư mến? Có thầy cô nào
không mong học tṛ ḿnh giỏi? Vâng, chính em cũng rất
muốn làm học tṛ giỏi, cũng chính v́ thế em
đă ngất xỉu trong lớp v́ bài “quỹ tích” mà cô
đă nhắc đi nhắc lại với học tṛ ḿnh:
“Quỹ tích là bài then chốt cho năm lớp Tám, đừng
để vắng mặt…” Em ngất xỉu không v́ lo sợ
bài quỹ tích, mà do sự số gắng vô cùng của em, v́
em đang bệnh, nóng sốt mấy ngày rồi nhưng
không dám nghỉ v́ cô dặn ḍ như vậy nên em muốn
được “nghe lời cô em ngoan”. Nhưng than ôi! ngay giờ cao điểm nhất, cô giáo
đang thao thao với bài giảng bỗng dưng tôi thấy
hai, ba cô giáo… rồi bỗng dưng lớp học nghiêng ngả.
Đầu óc vốn sẵn tăm tối giờ lại
càng tối tăm hơn! Tôi chớp mắt cố trấn
tĩnh lại nhưng mắt hoa lên, người nóng ran
như muốn đốt cháy bài quỹ tích của cô giáo.
Tôi không chống lại được nữa và gục
đầu xuống bàn không biết chuyện ǵ đă xảy
ra…
Bài quỹ tích đă trở thành quỷ
ma theo đuổi tôi qua năm lớp
Chín. Có thầy cô nào không muốn học tṛ
ḿnh giỏi, có ba mẹ nào không đặt ít nhiều kỳ
vọng nơi con cái? Và tôi, chính tôi đó, muốn
đáp lại sự thương yêu của thầy cô và kỳ
vọng của ba mẹ nên đă cố gắng vượt
ra khỏi sức khỏe cho phép… Thế mà cuối cùng… Lời
cuối mà cô giáo đă ban tặng cho tôi cuối năm “em phải
thi lại v́ dưới điểm trung b́nh”, thật sự
mà nói, đă làm tôi tối tăm mày mặt, thấy “đất
trời như băi tha ma"... V́ nỗi thống khổ
đó đă đè nặng trên hai vai gầy, con bé đă nấc
lên thành tiếng. Chỉ v́ thiếu có nửa điểm
thôi cô giáo ơi, sao không tội nghiệp cho em! Nước
mắt tôi ứa ra, tôi trách móc vu vơ.
Chỉ có nửa điểm thôi sao không rộng răi nhích lên
một chút, sao không nh́n được sự cố gắng
và nỗ lực của em hở cô, và c̣n biết bao nhiêu cái
sao nữa trong đầu... cũng như sao cô chỉ nh́n
thấy em với nơ xanh nơ đỏ trên đầu,
sao cô chỉ nh́n thấy em với dây đồng hồ mỗi
ngày thay đổi khác nhau? Có lẽ dưới mắt nh́n
của cô giáo tôi chỉ là đứa thích se sua chưng diện hơn là thích học hành,
thích trau chuốt dáng vóc hơn là chăm lo sách vở. Cô
ơi, học tṛ cô thích làm dáng nhưng cũng thích học nữa,
chỉ điệu điệu chút thôi chứ đâu có
"làm học tṛ nhưng không sách cầm tay, có tâm sự
đi nói cùng cây cỏ" đâu cô?... Tự
an ủi để cố nén cơn xúc
động, chờ bạn bè ra về tôi gục đầu
xuống bàn và nức nở khóc...
Bỗng dưng có tiếng động gần
gũi làm con bé sợ hăi. H́nh như có kẻ
phát hiện ra người khóc! Tôi nhớ thật rơ cái cảm
giác sợ sệt pha lẫn xấu hổ.
Tôi cảm nhận được dường như ai
đó đă đến thật gần và sát bên tôi dù họ
cố gắng giữ một sự im lặng để
không làm tôi giật ḿnh. Tôi cảm nhận
được cái dăy ghế tôi đang ngồi dường
như nặng thêm một chút, dù cái ghế không hề nhúc
nhích. Tôi nhanh chóng ngưng khóc, lo lắng chờ đợi
chuyện ǵ sẽ xảy ra để đối phó... Nhưng không, im lặng thật là im lặng.
Trong khoảnh khắc, một giọng nói thật trong, nhỏ
nhẹ và đầm ấm "đừng khóc nữa, nín
đi..." Tôi thật nhẹ nhơm thả lỏng
tâm trạng v́ từ giọng nói cho tôi một cảm nhận
đó không phải là người xấu như tôi đang
nghĩ. Tôi không biết là ai, nhưng giọng
nói đă đem lại cho tôi một sự ấm áp trong tâm
hồn. Tôi cảm nhận được
sự ấm áp đó dù người ấy ngồi xa tôi có
một khoảng cách tối thiểu. "Thôi,
đừng khóc nữa, đừng buồn nữa!
Hăy đi về đi...", tôi không ngẩng
đầu lên, nhưng tôi biết anh ta thật lúng túng và vụng
về, cái lúng túng đầy thân t́nh, cái vụng về
đầy thiết tha. Giọng nói thật nhẹ nhàng
nhưng mang sức nặng ngàn cân đă làm nước mắt
tôi ứa ra trở lại, nhưng giọt nước mắt
này không phải từ bài thi ít điểm hay sự sợ
hăi phải thi lại nữa, mà là nước mắt của
cả một sự cảm kích vô cùng quí giá nơi tôi. Tôi rất muốn ngẩng mặt lên dù không nói
được ǵ, chỉ nh́n người đó một cái
thôi để thay lời cám ơn, cũng không dám. Tôi
vụng về và lúng túng hơn cả anh ta nữa là khác...
Một cái nh́n hé mắt chưa đủ nói lên lời cảm
ơn... Ngay lúc đó tôi chỉ có thể làm được
như thế, chỉ dám hé mắt xem ai mà can đảm thế.
Mới nửa con mắt mở ra đă chạm phải
đôi mắt thật hiền lành và đầy nhân ái của
ḷng người tha thiết nh́n tôi, ánh mắt thật buồn
làm tôi khó quên. Qua đôi mắt đó, tôi biết
người ấy muốn nói ǵ. Tôi vội
vàng tránh né và tiếp tục gục đầu xuống bàn
lẩn trốn. Phải chi lúc đó tôi cũng can
đảm một chút như anh ta đă can đảm đến
bên tôi, cứ mạnh dạn ngẩng mặt lên, th́ lúc
đó bốn mắt nh́n nhau cũng có thể "tinh tú quay
cuồng" chứ làm ǵ đến nỗi học chung
trường mà rồi mỗi người đi một con
đường...
Với "ơn sâu nghĩa nặng"...
tôi mang trong ḷng cùng với sự rụt rè nhút nhát của
đứa con gái, tôi chỉ muốn t́m một cơ hội
để "ơn đền nghĩa trả" thôi. Cả một niên học,
đường quanh lối co tôi cứ t́m hoài như một
sự đuổi bắt, mà vẫn không có một cơ hội.
Tôi tự trách hắn hẹp ḥi, tôi tự trách ḿnh nhút nhát,
nhưng sự nhút nhát đáng được tha thứ, c̣n
sự hẹp ḥi của hắn th́ tôi không thể bỏ
qua! Sao mang đến một chút ngọt ngào chia sẻ, một
chút ưu ái của cảm thông để rồi quay
lưng không một lần, đúng là phải nói không một
lần đoái hoài hay thương tưởng... Tôi buồn
biết bao nhưng tôi không làm ǵ được, chỉ biết
đứng xa xa nh́n người ta lúc nào cũng huyên thuyên
cười cười nói nói với mọi người rất
là khả ái, rất là thân t́nh, rất là vô tư... sao với
tôi một lần cũng không có, "như năm tháng vô
t́nh, mà ḷng người cũng vô t́nh", để rồi
"màu trắng thành màu đen". Rồi những hờn
giận vu vơ, những ghen ghét vô cớ,
những tự ái ngu ngơ khờ khạo cùng với niềm
kiêu hănh theo bản năng mà tôi có… Và rồi
tôi không thể bỏ qua được cho hắn, nên tôi
đă cúi đầu. Niềm kiêu hănh nào đă làm cho tôi
ngoảnh mặt, khi mà ḷng người quá vô t́nh cho những
hờn giận vu vơ, những hờn
ghen mơ hồ đă vụt bay… Một chút vấn
vương trong ḷng, tôi đón nhận một t́nh cảm
khác, cũng rất thân thiện, cũng rất khả ái
làm tôi bâng khuâng ngỡ ngàng, giống như là "đứng
giữa đôi ḍng nước, chọn lấy một ḍng
hay để nước cuốn trôi”. Một
chút vấn vương trong ḷng, tôi đă chọn một
ḍng cho t́nh đâm ngă rẽ. Thôi th́ ḿnh học chung trường nhưng không đi chung một
con đường, mà đời th́ nhiều ngơ ngách nên
đời đâm nhánh rẽ…
Theo ngày tháng trôi qua, tôi dung dăng dung dẻ
tung tăng chân sáo trên con đường
mà tôi đă chọn. Đúng hay sai??? Để
rồi một ngày một tai nạn thật
lớn phủ xuống đầu tôi như một trái bom
nổ chậm trong gia đ́nh tôi, một tai nạn thảm
sầu đă đè bẹp cuộc đời tôi từ
đó! Tôi phải từ bỏ tất cả, trường
lớp, sách vở, học đường, cô thầy và bạn
bè. Tôi không được cắp sách đến
trường trong muôn vàn yêu thương, đó là một sự
mất mát lớn đối với tuổi học tṛ.
Tôi đau đớn vô cùng tận, tưởng
như có thể chết được tôi cũng sẽ chết.
Tôi thèm một giọng nói thật thiết tha
như tự thủa nào, tôi thèm một tấm ḷng nhân ái
như ngày nào đă biết chia sẻ và cảm thông với
nỗi thống khổ của tôi. Tôi không có được
và không bao giờ có nữa, để rồi tôi ôm một
giấc mơ của một thời niên thiếu bước
vào đời theo vận mệnh nổi
trôi của cuộc đời và cuộc sống với những
mất mát lớn lao mà tôi không tài nào t́m lại được!
Tôi không có thời gian để chuẩn bị
ǵ cả, tôi chưa kịp nh́n đời bằng màu xanh
hay màu hồng mà đă thấy bóng tối bao trùm. Tôi
đơn độc chới với vào đời với
cái tuổi mười bảy. Hành trang tôi có
là nỗi nhục h́nh mà tôi đang cưu mang. Tôi mím môi thật chặt để nuốt những
giọt nước mắt chảy ngược vào ḷng, chôn
thật sâu trong tận cùng nơi thâm sâu hiểm hóc của
đời tôi mà tôi nghĩ rằng không thể nào, không thể
nào ngóc lên được. Với tuổi
mười bảy, tôi chống chỏi với cuộc
đời đầy những điêu ngoa dối trá và hèn
nhát. Tôi đơn độc nuôi con mà không cảm nhận
được t́nh mẫu tử chút nào. Tôi chăm sóc đứa
trẻ sơ sinh cũng như đang chăm sóc con búp bê mà
tôi đă chơi hồi nhỏ, thích th́ tôi chơi, không thích
th́ không làm ǵ hết. Thật đau đớn quá, phải
không?...
Thế rồi con tôi lớn dần theo thời gian. Mối liên hệ vô h́nh mà
Thượng đế đă ban cho mọi loài động
vật trên đời không riêng ǵ con người, đó là
t́nh mẫu tử… Tôi từ từ lĩnh hội được
thế nào là ḷng mẹ, một thứ t́nh cảm mà không thể
ví như “ḍng suối hiền ngọt ngào” v́ nó chưa đủ,
hay đến “bao la như biển Thái B́nh rạt rào” cũng
chưa đủ, một thứ t́nh cảm vô h́nh vô giá mà
tôi nghĩ người mẹ nào cũng phải có v́ đó
là ân sủng mà Thượng đế đă ban cho đàn bà
trên đời. Từ đó, tôi lĩnh hội
để thấy tôi cần phải làm ǵ cho ḿnh và cho con.
Tôi gột rửa những ǵ tôi cho là xấu xa (chưa chắc
đă xấu xa)… Một lần nữa, tôi vươn vai giống
như Phù Đổng, từ bóng tối bao trùm của cuộc
đời, tôi tự đi t́m ánh sáng cho ḿnh. Tôi
chuẩn bị hai chân thật vững vàng, tôi chuẩn bị
cho tâm hồn không run rẩy. Tôi muốn làm một cái
ǵ đó giống như “là măng non,
thành thép mới, khi đáp lời th́ quả đất lung
lay”. Tôi không muốn hèn mọn như loài cỏ
dại, tôi không muốn nhút nhát như loài giun dế lủi
xuống đất để mà ẩn nấp. Tôi muốn đ̣i lại những ǵ mà tôi đă mất,
tôi sẽ từ từ lấy lại nó từng món từng
món một trong cuộc đời này. Cái
mà tôi muốn đ̣i lại là tuổi xuân, cái mà tôi muốn
lấy lại trước hết là tuổi trẻ.
Hăy nhanh lên không kịp nữa! “Trả lại tôi là tuổi
trẻ hôm nay…”, đó là một bài hát quen
thuộc mà tôi rất yêu thích. Tuổi trẻ tôi là xung quanh
là bạn bè cùng vỗ tay hát to “trả lại tôi là tuổi
trẻ yên vui…”, mà mỗi lần hát là tôi hăng say đến
nỗi thầy Hiệu trưởng Tâm lúc nào cũng nh́n
tôi cười và gật gật đầu như đồng
ư, như khuyến khích tôi hăy cất cao giọng hát và hát thật
to hơn nữa. Có lẽ chính thầy cũng
đang t́m lại tuổi trẻ, đúng không thưa thầy
kính yêu. Những đứa con tinh thần đă
đem lại vẻ vang cho trường, đem lại hănh
diện cho thầy với anh dũng chiến thắng trong
Trại Hè Vũng Tàu toàn quốc năm ấy, chắc thầy
chưa quên Minh Nguyệt “Lia Thia”, Tuyết “Ù”, và Tuyết
Nhung hở thầy? Thầy thương những
đứa học tṛ này đă hy sinh quá nhiều công sức,
nhất là em được thầy thương nhất.
Sau những cố gắng ở Trại Hè, thấy em về
đến trường ngă gục thều thào không ra tiếng
nữa, chỉ ra dấu thôi, chắc thầy thương
lắm nên thầy đă cho em nghỉ ở nhà 3 ngày. Nhưng thưa thầy, em không thể thiếu
trường lớp khi mà em yêu trường em với bao bạn
thân và thầy cô giáo hiền như yêu quê hương, cắp
sách đến trường trong muôn vàn yêu thương nên
em đă không nghỉ học. Em không thể thiếu
nào bàn nào ghế, nào sách nào vở, nào bạn bè và thầy cô
yêu mến, nên em đă không thể ở nhà như thầy
đă cho phép…
Ngần ấy thứ nói lên ḷng nhiệt
t́nh, sự hăng say của tuổi trẻ gắn bó với
học đường nên tôi không thể và càng không thể
mất nó được v́ bước chân đầu tiên
tôi dẫm lên đó là học đường… Tôi bước vào nghề gơ đầu trẻ bởi
v́ tôi yêu từng viên phấn trắng, tôi thương từng
tấm bảng đen, tôi thương những cặp mắt
no tṛn nh́n lên thầy cô mà hâm mộ người đang truyền
đạt những tinh hoa của đất nước, của
cuộc đời, cuộc sống cho ḿnh. Bước
đầu tiên tôi trở lại với học đường
dù không được như xưa nhưng ít ra tôi cũng
t́m được sự vui tươi của tuổi trẻ…
Thời thế và thời cuộc đổi
thay liên tục làm cho cuộc sống không được yên
ổn, phải bôn ba theo vận mệnh
nổi trôi của đất nước, không riêng ǵ tôi mà
hầu như ai cũng ngụp lặn theo thời vận.
Thân tôi ba ch́m bảy nổi chín lênh đênh, để rồi
phải chấp nhận một đất nước thứ
hai mà gọi là quê hương, thật ra chỉ là nơi
nương tựa, chứ quê hương trong tôi chỉ có
một mà thôi và không có ǵ có thể thay thế được.
Ở nơi đây, tôi xây dựng một cuộc
sống bằng sự chững chạc và già dặn
hơn, cố giữ thăng bằng cho cuộc sống dù
những thăng trầm của cuộc đời lúc nào cũng
hăm he đe dọa. Tôi cố gắng ǵn giữ và
bảo vệ hạnh phúc của ḿnh đang có… Nhưng
đời không như là ước mơ… Ngày xưa, tôi
“đă có biết mấy giấc mơ, một thời niên
thiếu trông chờ”… mà vẫn không có được th́ thử
hỏi cuộc đời trôi nổi theo
cuộc sống, mà cuộc sống cũng như những
nốt nhạc thăng hoa lúc cao lúc thấp trầm bổng
đong đưa. Mơ ước của con người
cũng đong đưa theo, bấp bênh
khó thành tựu được. Thôi th́ bàn tay
năm ngón buông ra phó thác… hay nắm giữ để niềm
mơ ước được h́nh thành…
Vơ Thị
Minh Nguyệt
(Khóa 7)