Đă lâu
lắm rồi tôi không cầm
bút viết. Lâu, nghĩa là từ khi
rời trường,
bỏ những ước mơ, những hoài băo để lao đầu
vào cuộc sống với bao là lo toan,
bề bộn. Rồi thời gian dần qua. Mười
năm, hai mươi năm, và ba mươi
năm! Ngoảnh lại mà bỗng
giật ḿnh! Khi cuộc sống riêng tư tạm ổn, điểm danh lại bạn bè th́
đứa c̣n đứa mất, đứa được
đứa thua. Nhưng tựu trung là tóc đứa
nào cũng đă đều điểm bạc.
Dấu ấn của thời gian chia kín kẽ
cho mỗi người. Tôi như
dần quên tôi trong cái
ṿng tṛn nhỏ của ḿnh - quên luôn
cả những mộng mơ của thời hai mươi rực lửa. Thế mà anh,
người đàn anh trên tôi
vài lớp, với căn bệnh bất trị của ḿnh vẫn tha thiết nhắc nhở: "Viết bài cho thầy Trai đi". Anh nhắc tôi viết về trường xưa, hay nhắc tôi nhớ một
nơi chốn cũ cần phải quay về - Quay trở về trước khi quá muộn, như anh! Có
một cái ǵ đó nhói
trong tim
tôi. Bởi v́ anh, giữa
ranh giới của sự sống và cái
chết, vẫn nhắc tôi quay về - Quay về nơi đă cho tôi biết
bao nhiêu kỷ niệm thuở thiếu thời - Này trường lớp, này bạn bè,
này thầy cô yêu dấu.
Tôi đâu rồi nhỉ? Con bé mộng mơ nhút nhát ngày
nào? Tôi đâu rồi
trước một ngôi trường xa lạ? Đâu phải nhà ḿnh, đâu
phải những bạn bè xưa
cũ của ḿnh?! C̣n hay không cái âm
vang "Trung học Thủ Đức" của ngày xưa? Ba mươi năm hơn chỉ như một cái chớp mắt mà thôi,
phải không anh?
Đă lâu
lắm rồi tôi không viết.
Cơm áo gạo tiền
đă cuốn hút tôi đi.
Tôi bỏ quên ngôi
trường, bỏ
quên thầy cô, và bỏ
quên luôn cả một góc đời ḿnh dưới những tàng phượng cũ.
Thế mà dưng không,
chiều nay lại
se ḷng quá đỗi. Dăm ba phút ngồi
lại với bạn bè, dăm
ba phút với
những cái bắt tay
thăm hỏi thầy cô. Tôi bỗng như thấy ḿnh trẻ lại. Và rồi đọc:
"Nhớ thời đèn sách", tôi lại nhớ
đến anh. Có một cảm
giác lâng lâng khó tả
làm tôi ray rứt cả đêm dài. Viết những
ḍng này tuy có thể
đă quá muộn màng, nhưng tôi mong nơi phương
trời xa ấy, anh sẽ
hiểu và sẽ mĩm cười, v́ cuối cùng th́ tôi cũng
đă cầm bút, phải không anh?! ...
Vân
Du
(Khóa 7)
Gửi
hương hồn anh Ngọc
(Khóa 2 THTĐ)