Thư phúc đáp muộn màng gửi bạn
Bạn thân yêu,
Bây giờ là 2 giờ sáng Việt
Đầu tiên, rất
tri ân tấm
ḷng của bạn đối với tôi. Lời nói không thể
diễn tả được hết những cảm xúc của ḿnh.
Thôi, chúng ta tự
cảm nhận nhau đi nhé.
Trong thư
của bạn gửi cho tôi
bạn đề cao tôi quá,
tôi thật sự không dám nhận lấy điều ấy đâu. Thực chất vấn đề là do hoàn cảnh
và thời thế của hai chúng ta
nói riêng và của tôi
với đa phần các bạn khác nói chung có
nhiều điểm
khác biệt. Bạn đă từng đến nhà tôi chơi
và học, bạn c̣n nhớ
cái ban-công gỗ trước cửa nhà chứ,
nơi tôi và bạn ngồi
ăn chung
với nhau gói xôi bắp
do mẹ tôi nấu lúc bấy
giờ. Hoàn cảnh gia
đ́nh tôi trước 30/4/75 và sau đó không
có ǵ thay
đổi. Cái phận
nghèo của gia đ́nh đeo
đuổi cha mẹ
tôi từ Bắc vào Nam. Anh em tôi
sinh ra trong
một gia đ́nh kém may mắn như vậy. Hồi c̣n sinh tiền
cha tôi vẫn thường nói với chúng tôi rằng: "Cha mẹ chẳng có ǵ để
lại cho các con cả, chỉ có môt
cái chữ mà thôi"...
"Nơi nào có áp
bức nơi đó có đấu
tranh". Cái ḷ xo nén măi rồi
cũng phải bung ra. Để đổi đời, đổi giai cấp, chúng tôi chỉ có
một con đường
duy nhất: Học! Chúng tôi đă mở
to mắt ra mà học, thẳng
tiến trên con đường ấy, không rẽ ngang tắt dọc, không hề nghĩ đến và dám biết đến những "ngơ rẽ tâm
t́nh" mà bất cứ tuổi mới lớn nào đều
có. Chúng tôi chỉ hơn
các bạn là có một
động cơ mănh liệt và duy nhất
đó mà thôi! Bạn nói với tôi
rằng chính v́ tôi mà
bạn đă mất bao đêm
trăng sáng "làm thơ yêu
em" để ganh đua học.
Bạn có biết rằng chúng tôi đă
mất cả một chuỗi ngày tuổi trẻ hay chăng! (Tôi
Chính v́ thế mà quan
điểm sống của tôi cũng
ảnh hưởng rất lớn đến các quyết định sau này. Tôi không
ân hận
ǵ về điều ấy mà chỉ tiếc
nuối cho hoàn cảnh của ḿnh.
Chúng ta b́nh thường có thể cảm
thông nhau dễ dàng, nhưng để CẢM
NHẬN được nhau
không phải là một điều
đơn giản. Viết đến đây,
tôi chợt nhớ đến một câu nói
của bạn ngày xưa mà
đến nay tôi vẫn nhắc lại với các con tôi. Đó là vào
ngày chúng ta biết kết
quả thi Đại học, bạn chúc mừng tôi và nói: "Mày
đậu đúng rồi Tuấn ơi, v́ cha mẹ mày khổ
quá. C̣n tao không đậu
năm nay th́ sang năm đậu cũng được".
Tôi nghe mà muốn
bật khóc v́ hơn ai
hết bạn biết tôi phải làm ǵ và chia
sẻ được
với tôi.
Mỗi người
đều có những hoàn cảnh khó khăn riêng không ai giống
ai. Tôi biết rằng bạn cũng có nhiều
điều trăn
trở bất vừa ư (tuy rằng bạn không nói, nhưng
tôi cảm nhận được
điều ấy.) Thôi th́ chúng
ta hăy cố
gắng sống ung dung giữa mớ ḅng bong của những sợi tơ hệ lụy vây quanh ta.
"Ngũ thập
tri thiên mệnh",
nhưng như bạn đă viết, biết mệnh trời nhưng không đành cam chịu nó... Hiên nay tôi đang vướng
căn bệnh nan y, nhưng
tôi sẽ không chịu đầu hàng số mệnh, tôi coi nó
như một accident
trong cuộc sống mà thôi.
Rồi cũng sẽ qua đi... Theo thuyết nhà Phật, mỗi con người sinh ra đều có mang sẵn
một nghiệp chướng. Có lẽ nghiệp
chướng của
tôi quá nặng
nên vẫn chưa đi được. Thôi đành
"tri túc, tri thiên mệnh".
"Vouloir, c'est pouvoir". Tôi vẫn nhớ
lời thầy Tuyến dạy Pháp văn đă
từng nói như vậy. Thôi th́ "Hăy cứ yêu
người mà sống, lâu rồi đời ḿnh sẽ qua" bạn nhé!
Viết
trên giường bệnh, tháng 12 năm 2007
Nguyễn Quốc Tuấn
(Khóa 7)