Thưa Thầy em đây!
Đó là câu nói đầu tiên, mà em thường lên tiếng
mỗi khi gọi phone cho Thầy, và lập tức Thầy
nhận ra em ngay “ Có phải C đó không em?” Vâng em đây, có
đứa học tṛ nào không sung sướng khi Thầy nhận
ra ḿnh.
Nhà thơ Tô Thùy Yên khi từ trại
CT về có làm bài thơ dài 122 câu mang tựa đề là “Ta
Về”, bài này được nhà phê b́nh văn học
xưng tụng là một bài hành “bi hùng” nhất của
văn học VN vào hậu bán thế kỷ 20. Em đă nghiền
ngẫm bài thơ rất nhiều lần, và lần hồi
em cũng khám phá ra nhiều điều ảo diệu của
nó nằm dấu ḿnh sau những câu chữ của nhà
thơ. Trong đó có 4 câu em thường nhớ:
“ Ta về nghiêng mái đầu
sương điểm,
Nghe nặng từ tâm lượng
đất trời.
Cám ơn hoa đă v́ ta nở,
Thế giới vui từ mỗi
lẻ loi”…
Thưa Thầy, người
ta có thể ngắm hàng trăm loài hoa, nhưng không phải
hoa nào người ta cũng thích, mà chỉ thích loài hoa nào
khi ngắm nh́n nó người ta cảm thấy rung động,
v́ h́nh như giữa hoa và người có sợi dây
tương thông vô h́nh nào đó mà không sao giải thích
được. Đối với Thầy, em cũng có một
cảm giác tương tự, bởi lẽ em ngưỡng
mộ rất nhiều Thầy Cô, nhưng khi đặt bút
xuống để viết một bài viết, em lại nghĩ
ngay đến Thầy. Cám ơn Thầy đă tạo cho em
một niềm hưng phấn, một niềm vui, và đó
có phải chính là “ Thế giới vui từ mỗi lẽ
loi”.
Niên khóa 70-71, là niên khóa cuối
cùng của em tại trường THTD. Và trong những giờ
phút chót c̣n ngồi trong lớp, em đă lấy đầu
nhọn của chiếc compa để rồi cặm cụi
khắc tên ḿnh lên mặt bàn, vừa khắc tên vừa cảm
thấy ḷng ḿnh rưng rưng, v́ em biết rằng em sắp
sửa rời xa ngôi trường thân yêu của ḿnh, ngôi
trường mà em đă miệt mài suốt 8 năm trời
đầy kỷ niệm, một hạnh phúc tinh khôi của
buổi đầu đời khi khắc tên ḿnh xong, em tự
hứa với ḷng, vài năm sau, em sẽ trở về
thăm ngôi trường cũ, sẽ trở về ngồi
vào chính cái bàn có tên khắc của ḿnh. Vậy mà, em như
đám lục b́nh trôi mải miết không có đường
về, và em cũng biết rằng măi măi em sẽ không t́m lại
được chiếc bàn của
em ngày xưa nữa.
Thưa Thầy, bây giờ ngồi
ngẫm nghĩ lại, em rất trân trọng tấm ḷng của
Thầy Cô đối với chúng em ngày trước. Điều
này, em và các bạn đă nhắc rất nhiều lần
trong các bài viết trước, nhưng em nghĩ không bao giờ
dư thừa khi chúng em nhắc đến những ân t́nh
đó. Chế độ giáo dục lúc trước đă
đào tạo biết bao thế hệ học tṛ, được
hoàn thiện từ tri thức đến nhân cách làm người,
và đặc biệt hơn hết phần lớn trong
đám người này có thể hoàn thành tốt đẹp
bất cứ nhiệm vụ nào mà xă hội giao phó. Em nhận
ra điều này khi em ở trong trại CT, nhân tài trùng trùng
điệp điệp nhiều như là ở trên rừng,
và chính họ đă minh xác sự thành công của nền giáo
dục trước kia, và trớ trêu thay điều này
được xác nhận sau khi miền
Cô đuổi học tṛ về
chỗ, cô học tṛ nhỏ nhặt quyển tập lên, lủi
thủi đi về chỗ mà nước mắt lưng
tṛng. Em thấy cảnh đó mà nao ḷng quá, nếu cô gọi
trúng ngay em, th́ em cũng vậy, không biết nói một câu
tiếng Pháp nào hết dù đă học mấy năm trời.
Chắc có lẽ lúc đó cô nghĩ tại sao ḿnh dạy hết
sức mà học tṛ không thấy tiến bộ ǵ cả, và
cả cô học tṛ kia cũng thắc mắc, sao môn Pháp
văn này học không vô. Trời ạ! Cả thầy và tṛ
đều không hiểu tại sao. Cái nổi niềm ấm
ức đó em cứ mang măi trong ḷng, để rồi mấy
chục năm sau khi qua tới Mỹ, dần dần em mới
“ ngộ” ra được điều ǵ đó. Vâng!
Thưa Thầy, điều “cốt tử” cho những
người mới chập chững học ngoại ngữ
là phải luyện cho bằng được kỹ
năng “nghe và nói” nếu không làm được điều
này th́ coi như thất bại hoàn toàn, và sau đó người
học tṛ dần dần đạt tới một tŕnh
độ cao hơn, sẽ chú trọng tới chuyện
“đọc và viết”. Em c̣n nhớ, Thầy Cô dạy sinh
ngữ cho chúng em thuở đó cứ theo giáo tŕnh ở trên
đưa xuống, cứ thế mà truyền đạt,
hoàn toàn chú trọng về văn phạm: sujet nằm đầu
câu, chia verbe phải thế nào ở th́ hiện tại,
tương lai, phân tích câu nghi vấn câu phủ định…
hoàn toàn không học chút xíu nào kỹ năng nghe nói. Học
tṛ phải học như thế để làm bài tập,
để đi thi, chứ không hề để “giao tiếp”.
Và dần dần học tṛ cảm thấy môn ngoại ngữ
không hấp dẫn chút nào, mà chỉ toàn là những rối
rắm, chán chê và vô bổ, đồng thời cộng với
áp lực của các môn học chính khác, học tṛ dần xa
lánh môn sinh ngữ của ḿnh, và chấp nhận “dốt”
mà không chút hối tiếc nào. Điều kỳ lạ là
không ai thấy điều sai lầm để sửa
đổi, và cứ thế đào tạo ra một đám học
tṛ yếu kém về ngoại ngữ. Trời bất dung
gian, sau biến cố 1975, một số học tṛ tản
mác khắp bốn phương trời, nhiều nhất là
định cư trên đất Mỹ, trong đó có em, vào
những ngày tháng đầu chập chững vào đất
Mỹ, em giống y như “mán về thành”, lớ ngớ
ngù ngờ, em bị bầm dập te tua với đám Mỹ
đen Mỹ trắng, và cũng chính v́ lẽ đó em mới
khám phá ra rằng, môn học quan trọng nhất trong đời
học tṛ của ḿnh chính là Anh văn, th́ đă quá muộn
màng, bởi v́ ngoại ngữ nó không “ thấm” vào
được trong đầu của một người lớn
tuổi như em nữa rồi.
C̣n một điều nữa
nền giáo dục của chúng ta đă vấp phải
điều sai lầm nghiêm trọng khác, đó là đứng “bên
lề” cuộc chiến. Viết tới đây, em chợt
buông tiếng thở dài. Thầy có hiểu tiếng thở
dài của em không? Xin phép, cho em được nói điều
này, phải chi miền Nam có được một ngàn ông
thầy mang tên Vũ Ôn Đ́nh. V́ sao? Bởi v́ thầy Vũ
Ôn Đ́nh đă làm tṛn bổn phận công dân của ḿnh. Em
thấy Thầy “rầy” cô bạn Phạm Kim Duyên làm
thơ sao mà buồn quá, Thầy trách cũng phải, mà cô bạn
em cũng không sai phạm ǵ, bởi lẽ cô đă
được di truyền từ tổ tiên hàng ngàn năm
trước. Nói chung, theo chủ quan của em là toàn bộ
nền văn học nghệ thuật của nước
ta đều mang sắc thái “buồn buồn bi thảm”. Em
thấy văn chương thi phú của chúng ta có những
câu được lập đi lập lại nhiều lần
đại loại như: Buồn tàn thu, Chuyện hợp
tan, Gịng sông ly biệt, Chim Quyên xuống đất, Con sáo
sang sông, T́nh chết theo mùa đông… Em nghe nhạc quan họ
miền Bắc, đến Nam b́nh Nam ai của miền Trung
và cải lương miền Nam, đều mang giọng
điệu buồn thảm. Gần đây, em có đọc
một bài viết, em cảm thấy h́nh như bài viết
này đă điểm trúng tử huyệt của dân tộc
ḿnh, em xin trích một đoạn: “Tiếng hát Ư Lan là của
văn hóa Bolsa (Bolsa là con phố chính chạy vắt ngang
Little Saigon của Nam Cali. Chú thích NĐC) đầy nhộn
nhịp của bầy kiến nhiều thương tích
nhưng hoàn toàn trống rỗng và vô vị. Quần chúng
nào th́ âm nhạc đó, tâm thức nào th́ ca sĩ đó. Khánh
Hà, Ư Lan , Khánh Ly, là biểu tượng âm thanh của một
tập thể văn chương muốn được
ru ḿnh bằng cái năo nề, lẳng lơ, yếu đuối.
Đây là những bài văn tế cho những tâm hồn mất
quê hương và mất nước. Nietzsche trong cuốn
“The Will of Power” có nói tới tâm thức amor fati - cái bịnh
tủi thân - cái ḷng yêu số phận bi đát của ḿnh.
Cái bịnh Amor fati của dân Việt khởi đi từ
truyện Kiều và kéo dài cho tới tận ngày nay. Từ
Kiều qua nhạc Chàm, qua nhạc Huế, qua vọng cổ
, qua nhạc Bolero, đă làm cho miền
Một sử gia người
Anh, Toynbee (nếu em nhớ không lầm) đă phát biểu một
câu rất ba phải: “ Một dân tộc nhỏ yếu bị
một cường quốc đến xâm lược, hoặc
là dân tộc này chịu không nổi áp lực ngoại xâm
quá lớn nên sẽ bị xóa tên trên bản đồ thế
giới, hoặc là dân tộc này quật cường trổi
dậy để sống c̣n." Dân tộc ta sống cạnh
anh khổng lồ phương Bắc và đă trải một
ngàn năm Bắc thuộc, vậy mà chúng ta vẫn sống
c̣n cho đến ngày nay. Vậy th́ em xin hỏi Thầy, một
dân tộc có 2 tâm thức đối kháng nhau và cùng tồn tại
song song đó là vừa quật cường vừa ủy mị
mà vẫn sống c̣n sau khi trải qua hàng ngàn năm đối
kháng với cường quốc bên ngoài, đó thật là một
điều kỳ lạ em không hiểu nổi, đôi khi
em tự hỏi, có khi nào ông cha ta vừa đánh giặc vừa
làm thơ thương mây khóc gió, hai chuyện đó hoàn toàn
riêng biệt không dính dáng ǵ đến nhau chăng?
Bây giờ em bàn sang chuyện
khác, khi ở trong trại CT, một nơi mà em đă từng
nói: người tài nhiều như lá ở trên rừng. Và
trong đám người tài đó, người miền Bắc
chiếm một tỉ lệ áp đảo, tỉ lệ
cao hơn nhiều so với người miền Trung và
người miền Nam, đặc biệt trong giới có
nhiều bằng cấp cao như cao học, tiến sĩ,
bác sĩ… phần lớn rơi vào tay người Bắc.
Cho đến một hôm em mới đem thắc mắc này
để hỏi một bậc đàn anh nằm cạnh
em, anh ta người bắc có bằng cao học Quốc
gia Hành chánh: “Sao tôi thấy người Bắc các anh học
hành giỏi quá, địa hạt nào lănh vực nào các anh cũng
đứng đầu?” Anh ta trả lời em rằng: “Bởi
v́ khi di cư vào
Thập bát quận công, tam Tể
tướng
Bách dư Tiến sĩ, cửu
phong Hầu
(Là 18 vị quận công, 3
người làm tể tướng. Hơn 100 Tiến sĩ,
9 vị được phong tước Hầu)
Phan Lạc Tiếp - Quê nhà 40
năm trở lại
Chưa hết đâu, tại
hải ngoại trên cái đất Mỹ xa xôi này, có một
cái hội mang tên là Hội Ái Hữu Làng Trung Lao, tỉnh Nam
định. Làng Trung Lao chỉ là cái làng nhỏ bé b́nh
thường như mọi cái làng khác, nhưng có một
điều không b́nh thường là tại nơi đây
đă sản sinh ra hàng trăm Cử nhân, Thạc sĩ, Tiến
sĩ… và ra tới hải ngoại, dân làng Trung Lao vẫn
phát huy cái truyền thống “kinh khủng” đó.
Chưa hết đâu, người
miền Bắc lại có máu di truyền về Văn học
Nghệ thuật, đa số các văn sĩ ,thi sĩ, ca
sĩ, nhạc sĩ… nổi tiếng lẫy lừng
trước 75 ở miền Nam đều là người
miền Bắc, những Vũ Hoàng Chương, Đinh
Hùng, Cung Tiến, Phạm Duy, Hoài Bắc Phạm Đ́nh
Chương, Nguyên Sa, Mai Thảo, Chu Tử, Thái Thanh, Khánh
Ly, Lệ Thu, Duy Trác, Sĩ Phú, Văn Quang, Duyên Anh, Hoàng Hải
Thủy và c̣n vô số nữa.
Thêm một lần nữa em muốn
nói đến một ngôi trường kỳ diệu, ngôi
trường này di cư từ Bắc vào Nam nên đa số
học tṛ là người Bắc, thông thường một
ngôi trường chỉ cần sản sinh ra một nhân tài
nổi tiếng, là đủ để cho ngôi trường
đó hănh diện. Đằng này, ngôi trường di cư
kỳ diệu đó đă sản xuất vô số nhân tài
kiệt xuất cho đất nước đủ mọi
lănh vực, có khi chỉ trong một lớp thôi đă xuất
hiện vài ba tay anh hào, chẳng hạn như Du Tử Lê,
nhạc sĩ Vũ Thành An, nhà văn Bùi Bảo Trúc, đều
học cùng một lớp với nhau. Ngôi trường kỳ
diệu đó tên là Chu Văn An.
…Gửi cho anh viên sỏi bên
đường/ Anh sẽ đọc ra trăm ngh́n lối
cũ/ Gửi cho anh vài nhánh cỏ quê hương/ Anh sẽ
đọc đất trời anh sẽ thở… Thưa Thầy
đó là 4 câu thơ của Cao Tần, mỗi khi đọc
lên em lại thấy bồi hồi xúc động, em đă
xa quê 15 năm trời, và hàng đêm trong cái tĩnh mịch
thê lương của xứ Mỹ lạnh lùng này, em vẫn
tưởng “đất trời em đă thở”. Cổ
nhân có câu “ Hồ Mă tê Bắc phong”, khi gió bấc thổi về,
con ngựa Hồ ngoảnh mặt về phương Bắc
hí một tràng dài để tưởng nhớ nơi nó ra
đi. Em chính là con ngưa Hồ đó, nhưng không cần
phải đợi gió Bắc thổi về mới nhớ
quê như nó, mà là từng đêm, từng đêm! Vào những
năm em học lớp
Thưa Thầy, “Trăm
năm trong cơi người ta”, theo em nghĩ con người
dẫu có sống cả trăm năm, nhưng nếu
chưa trải qua những cảnh ngộ, những t́nh huống
đặc biệt, th́ con người cũng không làm sao hiểu
được, những xúc cảm xảy ra trong các t́nh huống
đó được. Vào tháng 12-07, vợ chồng em đi
dự lễ tốt nghiệp Đại học của
đứa con gái, buổi lễ được trường
Đại học tổ chức vừa trang trọng vừa
đơn giản. Hội trường đông hàng mấy
ngàn người, nh́n măi tụi em mới thấy đứa
con gái nhỏ xíu của ḿnh, con gái xúng xính trong áo thụng
màu xanh đen, đội nón vuông, được xướng
tên lên nhận bằng và chụp h́nh trước lá quốc
kỳ Mỹ. Vợ chồng em rất vui khi thấy con gái
hoàn thành xuất sắc việc học tập, liên tục
suốt 5 năm trời “trần thân khoai củ”. Khi giải
tán buổi lễ, con gái theo các bạn đi ăn mừng, vợ
chồng em đi bộ ra khu để xe, để lấy
xe về nhà. Trên đường đi, em chợt nghĩ từ
nay con gái không c̣n ở với vợ chồng em nữa, nghĩ
tới đó bỗng dưng từ trong ruột bỗng cuộn
lên như làn sóng, lan thốc từ dưới bụng lên tới
ngực rồi lên cổ, em đang đi bỗng dưng
chân em khụy xuống, một nổi buồn kinh khủng
nó bỗng trào dâng trong ḷng em. Đêm đó, những kỷ
niệm với đứa con dồn dập trở về,
từ khi nó mới sanh, cho tới những bước
đi chập chững đầu đời, cho tới tiếng
nói đầu tiên của nó là tiếng “bố”, nhớ nhất
là những ngày sống ở Chicago, có hôm tuyết bay đầy
trời, hai cha con co ro đi tới trường học, và
nhớ măi những ngày tụi em đi làm về, thấy
con gái ngồi học ngồi chơi một ḿnh mà buồn
se sắt. Rồi cũng tới ngày, con gái từ giă vợ
chồng em để đi xa kiếm việc làm, căn nhà
bỗng dưng hiu quạnh không thể tưởng
được. Ṛng ră suốt mấy tháng trời, mỗi
khi đi làm về, em đi ngang pḥng con gái, em dừng ghé lại,
bật đèn lên, nh́n cái bàn computer con ngồi học hàng
ngày, nh́n tấm h́nh con tươi cười chụp trong
ngày lễ tốt nghiệp, nh́n cái giường con gái nằm
ngủ, vẫn c̣n con búp bê để bên gối. Và trong lặng
lẽ, em lắng nghe tiếng ḷng ḿnh thổn thức.
Thưa Thầy, có người
bạn thân hỏi em “C ơi! Sao ông không chuyển sang viết
truyện ngắn truyện dài? Em trả lời “dịu
dàng” như một Thiền sư: "Bạn ơi! Ḿnh muốn
từ bỏ chuyện đời khi đă ngoài 50 tuổi”.
Trả lời bạn xong, câu trả lời cứ lởn
vởn trong đầu em, h́nh như không phải vậy, em
có muốn từ bỏ chuyện đời cũng khó lắm,
mà đúng ra em không có khả năng viết truyện ngắn
truyện dài, muốn làm được điều này phải
có đầu óc tưởng tượng hư cấu rất
phong phú, mà em lại không làm được chuyện đó,
em chỉ nghĩ sao và viết vậy. Thế thôi, đ̣i hỏi
ngoài khả năng của ḿnh, em sẽ không là chính em nữa.
Thầy ơi! Tạm biệt.
Viết xong tại
Học tṛ xưa,
NGÔ
ĐỊNH CHÂU
(Khóa 1)
_______________
TB: Xin Thầy Trai đặt 1
cái tựa cho bài viết của em. Và nhắn gửi với
Nguyễn Hưng và Ban Biên Tập được toàn quyền
edit bài viết của NĐC.