Nhật ký cuối đời

NHẬT KÝ CUỐI ĐỜI
Lê Tấn Tài

Ngày 1: Thứ Tư
Hôm qua, chẳng có một dấu hiệu nào báo trước. Tôi thức dậy, pha cà phê, mở cửa sổ. Ánh nắng rơi xuống bàn gỗ cũ – nơi tôi từng viết những dòng thơ chẳng mấy ai đọc. Không điềm gở, không tiếng gọi từ cõi xa. Chỉ một nhịp tim lỡ, một hơi thở đứt quãng, rồi bóng tối khép lại như tấm màn nhung.
Tôi chưa kịp nói lời tạm biệt. Chưa kịp sắp xếp ngăn kéo đầy những lá thư chưa gửi. Nhưng có lẽ, đó cũng là cách tôi muốn ra đi: lặng lẽ, không phiền ai, nhẹ như hạt bụi phấn vương trên vai áo người lạ.
Hôm nay, tôi nằm đây, lắng nghe từng nhịp máy thở như đếm những giây cuối đời. Cơ thể giờ không còn là của riêng tôi – nó là vùng đất bị chiếm đóng bởi đau đớn và thuốc men. Ánh đèn huỳnh quang trắng xóa phủ xuống căn phòng bệnh, thứ ánh sáng lạnh lẽo, vô hồn. Dịch truyền nhỏ đều, tiếng “tích… tích…” khô khốc như chiếc đồng hồ đếm ngược. Máy theo dõi nhịp tim chốc chốc reo lên, ghi nhận sự sống còn sót lại.
Mùi cồn sát trùng, thuốc men, nhựa của ống tiêm quyện vào nhau – thứ mùi đặc trưng của bệnh viện: an toàn mà xa cách. Mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp, nhưng chìm trong im lặng ngột ngạt.
Dù vậy, tâm trí tôi vẫn còn đó. Tôi vẫn nghĩ, vẫn viết, vẫn nhớ. Nghĩa là tôi chưa chết. Tôi được cứu sống.
Người ta thường mong sống lâu. Nhưng sống lâu để làm gì, nếu mỗi ngày chỉ là chuỗi mệt mỏi, thuốc thang và chán chường? Một đời kéo dài trong đau đớn chỉ biến ta thành gánh nặng cho chính mình và người thân. Ngược lại, nếu còn khỏe mạnh, còn cảm thấy ngon miệng, ngủ yên giấc, đi lại được, và còn tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị – thì dẫu ngắn ngủi, cuộc sống ấy vẫn trọn vẹn.
Sống lâu mà cơ thể mỏi mệt chỉ như ngọn đèn leo lét trước gió. Sống khỏe mới là ngọn lửa ấm trong lòng bàn tay, sưởi ấm từng khoảnh khắc. Khi còn khỏe, ta có thể nghe tiếng chim buổi sớm, ngắm nắng xuyên qua tán lá, vui với bát cơm nóng hổi. Mỗi ngày khỏe mạnh là một ngày trọn vẹn. Dẫu đời ngắn, ta cũng đã sống hết mình như một mùa xuân.
Ngày 2: Thứ Năm
Trời trở gió. Lá khô va vào cửa sổ nghe như tiếng gõ của một người quen cũ. Nhưng chẳng ai đến thăm.
Mười hai tuổi, tôi từng trốn học để đi theo một đám tang. Không phải vì quen biết, chỉ vì muốn biết cái chết là như thế nào? Tôi nhớ tiếng kèn đám ma não nề, nhớ khăn tang trắng bay trong gió. Từ đó, tôi hay mơ thấy mình nằm trong quan tài, nhìn người khóc mà không thể nói nên lời.
Ngày 3: Thứ Sáu
Bác sĩ gọi. Kết quả không tốt. Tôi cười, không vì mạnh mẽ, mà vì quá mệt mỏi. Cái chết giờ chẳng còn là kẻ thù, mà là người bạn cũ, kiên nhẫn chờ tôi cuối con đường.
Tôi từng yêu một người có đôi mắt lạnh như mùa đông. Chúng tôi chia tay trong im lặng, không oán trách. Mười năm sau, gặp lại trong một hiệu thuốc, người ấy không nhận ra tôi. Tôi đứng đó, tay cầm đơn thuốc, thấy trái tim mình rơi xuống như viên thuốc lăn khỏi bàn.
Ngày 4: Thứ Bảy
Tôi ra ngoài lần cuối. Sân bệnh viện, bãi cỏ vẫn xanh mướt. Tôi ngồi ghế đá, tay run rẩy, nhưng lòng bình yên lạ.
Thuở nhỏ, tôi từng lạc trong rừng. Tôi khóc, gọi mẹ, chỉ có tiếng chim đáp lại. Tôi ngồi dưới gốc cây, nghĩ mình sẽ chết ở đó. Rồi một người lạ dắt tôi về. Tôi không nhớ mặt, chỉ nhớ bàn tay ấm áp. Từ đó, tôi tin rằng có những người sinh ra chỉ để giúp đỡ kẻ khác, rồi lặng lẽ biến mất.
Ngày 5: Chủ Nhật
Cơn đau ập đến như trận bão nhỏ trong lồng ngực. Tôi không chống cự, chỉ ghi lại: “Hôm nay, tôi đau. Nhưng tôi vẫn viết được.”
Tôi từng viết một truyện ngắn về một người đàn ông sống trong ngôi nhà không cửa. Ông không ra ngoài được, chẳng ai vào được. Tôi gửi đi, nhưng chẳng ai nhận đăng. Một biên tập viên ghi: “Quá buồn, không ai muốn đọc.” Tôi cười. Có lẽ, chính tôi là người đàn ông ấy.
Ngày 6: Thứ Hai
Tôi mơ thấy mẹ. Bà ngồi bên bếp lửa, gọi tôi về ăn cơm. Tôi tỉnh dậy, nhớ lời mẹ: “Con đừng sống để người ta nhớ, hãy sống để con nhớ chính mình.” Ngày ấy, tôi không hiểu. Giờ, khi ký ức rơi rụng như lá mùa thu, tôi mới thấy lời mẹ như tấm gương: nhìn vào đó, tôi thấy mình đang dần tan biến.
Ngày 7: Thứ Ba
Tôi không ăn được nữa. Cơ thể như căn nhà bỏ hoang, từng viên gạch rơi rụng. Nhưng tâm trí tôi vẫn lang thang trong ký ức.
Tôi từng làm thơ. Những bài thơ không vần, chẳng ai đọc. Tôi giấu dưới gầm giường, như giấu một phần linh hồn. Một lần, bạn tôi vô tình đọc được, rồi im lặng. Tôi hỏi: “Mày thấy sao?” Bạn ấy đáp: “Tao thấy mày cô đơn.”
Ngày 8: Thứ Tư
Tôi biết hôm nay là ngày cuối. Tôi không sợ. Tôi mặc áo trắng, nằm xuống giường như chuẩn bị một chuyến đi xa.
Có lần, tôi đứng trên sân thượng một tòa nhà cũ, nhìn xuống thành phố sáng đèn. Tôi tự hỏi: “Nếu tôi biến mất, liệu có ai nhận ra một ánh đèn vừa tắt?” Giờ thì, tôi chẳng cần câu trả lời nữa.
Dòng Cuối Cùng:
“Nếu có ai nhớ đến tôi, xin hãy nhớ tôi như một người đã lặng lẽ yêu cuộc đời này.”
San Jose, Những ngày nằm viện
 

Tai Le

Giáo Sư

You may also like...

Leave a Reply