Tiệm ảnh hết phim

TIỆM ẢNH HẾT PHIM
Truyện Ngắn
Lê Tấn Tài

Chiều tháng Chạp, gió chướng về mang theo hơi lạnh se sắt. Tiệm ảnh “Hồng Hoa” nằm khiêm tốn bên lề một con hẻm nhỏ gần chợ Vĩnh Long. Tấm bảng hiệu bằng gỗ đã phai sắc đỏ, chỉ còn vài chữ cái gợi lên hình ảnh một thời vàng son: thời người ta xếp hàng để được chụp một tấm ảnh chân dung chỉnh tề để gởi người ở xa hoặc treo trên bàn thờ để lưu lại một khoảnh khắc đời người.
Ông Sáu năm nay ngoài bảy mươi, mái tóc bạc phơ như màu giấy ảnh cũ. Bà Hồng, vợ ông, mất đã hơn hai chục năm, từ đó căn tiệm chỉ còn là nơi ông sống chung với những cuộn phim, mùi hóa chất và ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt. Thời đại kỹ thuật số cuốn mọi thứ đi như nước lũ, người ta không cần đến tiệm ảnh nữa. Chiếc điện thoại nhỏ xíu trong túi đủ sức chụp, chỉnh sửa, chia sẻ, thậm chí lưu giữ cả một đời người. Còn ông và căn tiệm nhỏ của mình như bị lãng quên giữa dòng đời thay đổi chóng mặt. Tiệm ảnh của ông dần trở nên lỗi thời, như chính con người ông vậy.
Hôm ấy, trong lúc dọn dẹp để trả mặt bằng, ông chợt thấy một hộp gỗ nhỏ nằm khuất dưới gầm tủ, nơi chiếc máy rọi ảnh từng đặt ở đó. Bên trong là một cuộn phim màu Kodak, loại 36 kiểu, đã ngả vàng theo năm tháng.
Tò mò, ông đem cuộn phim vào phòng tối, chậm rãi thực hiện các bước mà đôi tay đã thuộc nằm lòng: nước rửa, nước tráng, nước cố định… Ánh đèn đỏ mờ ảo hiện dần lên những hình ảnh đã ngủ yên gần ba chục năm.
Một cô gái. Áo dài trắng. Đứng bên cánh cổng trường cũ. Tay giữ tà áo bay. Mắt nhìn nghiêng – như đang đợi ai.
Ông Sáu thở dốc.
“Liên…”
Cái tên thốt ra khẽ khàng. Cô gái hàng xóm năm nào, từng học chung lớp chín với ông, rồi thi rớt, lấy chồng, theo chồng về Biên Hòa. Có lần về quê, cô ghé tiệm chụp ảnh – chỉ một lần duy nhất. Hôm ấy, bà Hồng vắng nhà, tiệm chỉ có ông. Cô ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, nở nụ cười ngại ngùng. Ông nhìn cô qua ống kính, lặng lẽ bấm máy, không dám nói gì, càng không dám giữ lại tấm hình ấy. Nhưng cuộn phim sơ sót chưa tráng đã bị lãng quên, nằm lại trong góc tối suốt bao năm.
Ông ngồi bần thần giữa căn phòng chật hẹp, những tấm ảnh rửa xong phơi trên dây như chùm ký ức chín mọng. Ông cầm lên một tấm, đưa dưới ánh đèn. Gương mặt ấy vẫn trẻ trung, vẫn trong veo, vẫn đợi chờ một điều gì chưa bao giờ đến.
Bên ngoài, trời chớm mưa. Tiếng tôn rỉ rách vang lên như tiếng vọng từ quá khứ xa xôi.
Ông nhớ lại cái Tết năm Liên đi. Bữa đó, ông đang đứng lau ống kính thì nghe tiếng gọi ngoài cửa. Cô ghé ngang, đem cho bà Hồng một hộp mứt me, rồi quay sang chào ông: “Chắc tụi tôi đi luôn, chú Sáu giữ gìn sức khỏe nghen.” Cô cười, ánh mắt buồn nhưng sáng như sao hôm. Ông chỉ kịp gật đầu. Không ngờ là lần cuối.
Sáng hôm sau, ông chọn tấm ảnh đẹp nhất, lồng vào khung gỗ sẫm màu, đặt lên kệ cao nhất trong tiệm. Dưới bức hình, ông viết tay bằng nét chữ run run: “Ảnh cuối cùng. Kính tặng một thời chưa kịp gọi tên.”
Vài ngày sau, tiệm “Hồng Hoa” đóng cửa vĩnh viễn. Người ta bảo ông Sáu về quê sống với đứa cháu. Căn nhà nhỏ được sang cho tiệm sửa điện thoại.
Chỉ còn bức ảnh cô gái trong khung gỗ vẫn nằm lại đó – như một mảnh ký ức mỏng manh, lưu giữ chút ánh sáng của một thời người ta còn chụp ảnh bằng phim.

 

Tai Le

Giáo Sư

You may also like...

Leave a Reply