NHỮNG BÁNH XE CHỞ ƯỚC MƠ
Lê Tấn Tài
Hơn hai mươi năm ngồi trên yên xe, đời tôi như gắn liền với những vòng bánh quay đều. Từ chiếc Honda cà tàng chờ khách ở bến xe lam ngày nào, giờ đây tôi đã chuyển mình thành người lái xe công nghệ, len lỏi khắp các ngả đường Sài Gòn. Thành phố thay đổi từng ngày, nhà cao tầng mọc lên san sát, đường phố mở rộng, ánh đèn điện hắt sáng đến tận những ngõ nhỏ. Thế nhưng, giữa bao biến chuyển không ngừng ấy, tôi vẫn tin rằng có một dòng chảy ngầm chưa bao giờ vơi cạn: tình người – lấp lánh như giọt sương còn đọng lại trên lá sau một đêm mưa dài.
Có những chuyến xe để lại trong tôi những dư âm khó phai, như một khúc nhạc ngân nga mãi chẳng dứt.
Tôi nhớ một buổi tối nọ, chở một cô gái trẻ từ quận 5 về Bình Thạnh. Lúc xuống xe, cô vô tình để quên chiếc túi nhỏ trong hộc yên. Tôi vội gọi theo, cô quay lại, nở một nụ cười nhẹ như gió sông thổi qua bờ cỏ:
— Anh cứ giữ lấy, em gửi anh ít tiền uống nước.
Đêm đó, khi mở chiếc túi ra, bên cạnh vài tờ tiền lẻ là mảnh giấy nguệch ngoạc dòng chữ: “Ngày xưa thầy giáo em cũng từng chạy xe ban đêm. Em mong anh khỏe mạnh, để những người khách sau được an toàn.” Những con chữ run rẩy ấy bỗng cháy lên như ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm lòng tôi hơn cả trăm ngọn đèn đường lấp lánh kia.
Rồi có lần, tôi chở một cụ già từ Bệnh viện Chợ Rẫy về tận Hóc Môn. Đến nơi, cụ ngập ngừng bảo rằng không đủ tiền trả. Tôi vội gạt đi, thậm chí còn dúi vào tay cụ tờ năm nghìn, nói cho nhẹ lòng cả đôi bên:
— Cụ cầm lấy, mua chút nước uống cho đỡ mệt.
Vài hôm sau, cụ tìm đến bến, run run đưa cho tôi mấy trái xoài chín vàng ươm:
— Nhà nghèo, chẳng có gì quý, gửi chú chút lòng thành.
Vị ngọt của những trái xoài ngày ấy, đến giờ tôi vẫn còn nhớ. Nó ngọt đậm hơn cả mật ong, bởi được ướp bằng tình người, bằng lòng biết ơn, và bằng sự chia sẻ chân thành không thể đo đếm bằng tiền.
Mỗi người khách ngồi sau lưng tôi, dường như đều mang theo một giấc mơ riêng. Có cậu học trò ôm chặt chiếc ba lô, thở dài:
— Cháu chỉ mong mai thi đậu, để ba má đỡ buồn.
Một chị công nhân trở về khu trọ quận 12, đôi mắt mệt mỏi nhưng miệng vẫn nở nụ cười:
— Em chỉ mơ có căn nhà nhỏ, khỏi phải dọn đi dọn lại hoài.
Rồi một buổi chiều, một ông cụ tóc bạc ngồi sau xe, giọng run run như vọng về từ quá khứ xa xôi:
— Tôi chỉ mong tìm lại được người em thất lạc từ năm 1975.
Những lời tâm sự ấy như những mảnh ký ức vỡ ra, theo bánh xe lăn đều trên mặt nhựa. Mỗi chuyến đi của tôi, vì thế, không chỉ là vài cây số, mà còn là hành trình chở theo những ước mơ, những hy vọng gửi gắm của biết bao con người.
Sài Gòn bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Ngày trước, khách trả tiền mặt, có khi thiếu một hai nghìn cũng chắp tay cảm ơn, cái cúi đầu khiến tôi nhớ mãi. Giờ đây, mọi thứ được thanh toán nhanh chóng qua mã QR, tiện lợi và gọn gàng. May thay, vẫn còn đó những nụ cười, những lời nhắn nhủ:
— Chú chạy xe bình an nha.
Câu chúc tưởng giản đơn ấy lại ấm áp lạ thường, như ly cà phê sữa nóng hổi uống vội giữa làn sương sớm.
Nhiều người bảo nghề này bấp bênh, nắng mưa dãi dầu. Nhưng tôi không nghĩ vậy. Nhờ nó, tôi được chứng kiến Sài Gòn trong vô vàn gương mặt: vội vã mà chân thành, hối hả mà vẫn đong đầy tình nghĩa. Tôi đã chở không biết bao nhiêu cuộc đời, mỗi người một tâm sự, một khát khao riêng. Và chính họ đã dạy tôi rằng, giữa dòng chảy cuồn cuộn của thành phố, sự tử tế có khi lặng lẽ, nhưng chưa bao giờ vắng mặt.
Vòng bánh xe vẫn quay đều, đưa tôi đi qua những con đường đầy nắng, đầy mưa, đầy những tiếng thở dài và cả nụ cười. Tôi chợt nhận ra, chiếc xe cũ kỹ của mình không chỉ đơn thuần chở người, mà còn mang theo bao ước mơ giản dị. Và biết đâu, trong âm thanh đều đều của động cơ, cũng có nhịp đập trái tim tôi – vẫn kiên nhẫn, vẫn tin rằng những vòng bánh sẽ còn mãi lăn tròn, chở theo sự tử tế đến khắp mọi ngả đường Sài Gòn.
Đôi khi, tôi tưởng mình chỉ là một bánh xe vô danh trong cỗ máy đô thị khổng lồ. Nhưng mỗi vết lăn in trên mặt đường kia, lại trở thành chứng tích của những giấc mơ đã từng một lần đi qua.