Ván cờ trăm năm

VÁN CỜ TRĂM NĂM
Lê Tấn Tài

Nguyễn, một chàng trai trẻ ham mê khám phá thiên nhiên, thường lang thang trong khu rừng gần làng Phong Sơn để tìm dược thảo. Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ bầu trời, anh vô tình phát hiện một lối đi nhỏ khuất sau những bụi rậm. Sự tò mò thôi thúc Nguyễn bước vào, những con đường quen thuộc biến mất, thay vào đó là một khu rừng rậm rạp mà anh chưa từng thấy bao giờ. Không ngờ đây là khởi đầu cho một câu chuyện ly kỳ.
Con đường nhỏ dẫn anh đi sâu vào một khu rừng u tịch. Không gian trở nên âm u, khí lạnh quấn lấy từng bước chân. Lối mòn bị nuốt chửng trong bóng tối, hình như rừng đang dần khép kín để giam giữ anh. Nguyễn cố quay lại, lối mòn phía sau bỗng dưng biến mất. Trời không gió, nhưng anh lại nghe tiếng lá xào xạc. Trong khoảnh khắc, anh cảm giác như bị một lực vô hình dẫn dắt, kéo anh tiến sâu hơn.
Sau một hồi dò dẫm, Nguyễn bất ngờ đến trước một khoảng trống rộng lớn. Một cây cổ thụ khổng lồ sừng sững giữa không gian, cành lá vươn dài tựa như những cánh tay che kín bầu trời, rễ bám chặt xuống đất tựa như vuốt của một con mãnh thú. Dưới gốc cây, một ông lão tóc bạc như sương, râu dài phơ phất, đang ngồi trầm ngâm trước một bàn cờ đá. Ánh sáng mờ ảo từ bàn cờ hắt lên gương mặt ông, tạo nên một khung cảnh vừa huyền bí, vừa hư ảo.
Ông lão ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả dòng chảy của thời gian, soi thấu cả tâm can anh. Tiếng nói của ông vang lên như sấm rền: “Ngươi đến rồi. Chẳng phải ngẫu nhiên đâu. Định mệnh đã đưa ngươi đến đây. Ngồi xuống, đấu với ta một ván cờ. Nếu thắng, ta sẽ chỉ đường cho ngươi về. Nếu thua, thời gian sẽ định đoạt mệnh số của ngươi.”
Nguyễn dù hoang mang nhưng cũng không thể từ chối. Anh lặng lẽ ngồi xuống, và thấy như đang đối diện một điều gì đó vượt xa tầm hiểu biết của anh. Ván cờ bắt đầu. Nguyễn tưởng chừng thời gian như ngừng trôi, từng quân cờ di động như thể những con người thật, và mỗi nước đi dường như hiện ra một cảnh tượng khác nhau, mở ra một câu chuyện, một hình ảnh từ ký ức của Nguyễn. Anh thấy mình là một đứa trẻ tung tăng chạy trên cánh đồng, rồi thấy bóng dáng mẹ anh mờ dần trong những giọt nước mắt. Anh thấy những giấc mơ thời trẻ, những khát khao bị lảng quên trong guồng quay của cuộc sống. Ông lão vừa chơi vừa nói, nghe như tiếng vọng xa xôi, kể những câu chuyện xưa cũ về chiến tranh, tình yêu, sự đổi dời của thời gian. và những câu chuyện huyền bí. Ông kể về một ngôi làng bị lời nguyền bí ẩn, nơi thời gian dừng lại với một số người, khiến họ mãi mãi không thay đổi dù bao nhiêu năm trôi qua. Trong khi đó, với những người khác, thời gian lại trôi nhanh như chớp, khiến họ già nua chỉ trong nháy mắt. Giữa làng, có một chiếc đồng hồ cổ được cho là nguồn gốc của lời nguyền. Kim của chiếc đồng hồ chuyển động thất thường, không theo bất kỳ quy luật nào. Tương truyền, ai có thể giải được bí mật của chiếc đồng hồ sẽ phá bỏ được lời nguyền. Tuy nhiên, đến nay, chẳng ai dám đối mặt với nó, bởi cái giá để hóa giải lời nguyền có thể là sự hy sinh toàn bộ thời gian còn lại của chính họ. Ông chậm rãi lên tiếng: “Thời gian là thứ ngươi sợ hãi nhất, nhưng lại cũng là thứ ngươi lãng phí nhất. Ngươi có biết, mỗi khoảnh khắc trôi qua, ngươi không chỉ mất đi hiện tại, mà còn bỏ lỡ vô số cơ hội tiềm ẩn mà ngươi không nhận ra. Thời gian không phải là kẻ thù, mà là người thầy dạy ngươi bài học về sự hữu hạn.”
Dần dần, Nguyễn nhận ra ván cờ không đơn thuần là trò chơi, anh lặng người, đôi tay nắm chặt quân cờ. Anh nhận ra, từng nước cờ anh đánh không chỉ quyết định thắng thua, mà còn phản ánh chính con người anh – những lựa chọn, những hối tiếc, những khát vọng dang dở.
Ông tiếp lời: “Ngươi nghĩ rằng thời gian là một dòng chảy, nhưng thực ra nó là một vòng xoáy. Ngươi có thể trốn tránh hôm nay, nhưng sẽ gặp lại nó trong một hình hài khác. Vấn đề không nằm ở việc ngươi có bao nhiêu thời gian, mà là ngươi dùng thời gian ấy như thế nào. Ngươi có biết, mỗi quân cờ này đại diện cho một lựa chọn trong đời ngươi. Ngươi có dám đánh đổi tất cả để thắng không?”
Nguyễn gạt đi nỗi hoang mang và dồn toàn bộ tâm trí vào cuộc đấu. Cuối cùng, sau một nước cờ quyết định, Nguyễn thắng. Ánh mắt ông lão ngời sáng, chứa đựng cả sự hài lòng lẫn chút bí ẩn. Ông bật cười lớn: “Tốt! Ngươi đã thắng, nhưng thắng thua vốn dĩ không quan trọng. Điều quan trọng là ngươi có thực sự thấu hiểu ý nghĩa của việc đánh bại ta trong ván cờ này hay không. Đôi khi, sự thắng lợi có thể trở thành một trở ngại nếu ngươi không biết tận dụng thời gian và năng lượng của ngươi để tạo ra giá trị, thay vì chỉ mải mê chạy theo ánh hào quang của chiến thắng.”
Ông lão chỉ đường về. Nguyễn cúi chào, lòng dạ nặng trĩu bởi những điều vừa trải qua. Anh đi theo lối mòn ông lão chỉ. Khi anh bước qua một bụi cây lớn, một luồng ánh sáng lạ lùng lóe lên, và mọi thứ xung quanh bỗng xoay chuyển. Nguyễn có cảm giác như rơi vào một dòng chảy thời gian vô hình. Khi tỉnh lại, anh thấy mình đứng trước cổng làng Phong Sơn. Nhưng làng Phong Sơn giờ đây hoàn toàn khác. Những ngôi nhà tranh xưa kia đã thành nhà ngói, con đường đất ngày nào giờ trải đầy đá xanh. Những gương mặt quen thuộc đã biến mất, thay vào đó là những người xa lạ.
Nguyễn ngơ ngác bước vội tới một nhóm trẻ đang chơi đùa. “Cháu ơi, đây có phải là làng Phong Sơn không?”
Một đứa trẻ ngẩng lên, tròn mắt nhìn anh, ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi như thấy một hồn ma: “Đúng là làng Phong Sơn, nhưng… bác là ai mà ăn mặc kỳ lạ vậy? Trông bác giống người trong bức tranh cũ ở đình làng.”
Nguyễn lạnh người, tìm đến đình làng, nơi lưu giữ những gì còn sót lại của thời xưa. Trên bức tường cũ kỹ, anh nhận ra bức tranh vẽ một người đàn ông đang mỉm cười, tay cầm một chiếc túi thảo dược. Dưới bức tranh là dòng chữ mờ nhạt: “Nguyễn, người mất tích trong rừng năm 1824.”
Anh run rẩy hỏi một cụ già đứng gần đó: “Người này là ai vậy?”
Cụ già nhìn anh một hồi lâu, đôi mắt đục ngầu như lạc vào ký ức xa xôi. “Là ông tổ của ta, nghe nói ông ấy vào rừng tìm thuốc, nhưng rồi biến mất.”
Nguyễn sững sờ, gió lạnh thổi qua làm anh lạnh toát. Anh quay lại nhìn khu rừng phía sau, nơi ông lão đánh cờ vẫn ngồi đó trong tâm trí anh. Anh chợt hiểu, ván cờ với ông lão không chỉ là một trò chơi, mà là một thử thách của thời gian, một cuộc đối mặt với chính bản thân. Anh đã đánh mất một thế kỷ, nhưng cũng nhận lại bài học sâu sắc: thời gian là món quà quý giá nhất, bởi nó là thứ duy nhất không bao giờ có thể lấy lại.
Từ đó, Nguyễn sống trong làng như một người lạ, cố gắng thích nghi với cuộc sống mới, Nguyễn sống lặng lẽ, không hé lộ thân phận. Nhưng mỗi đêm, anh vẫn thường nhìn về phía khu rừng, nơi ánh sáng mờ ảo dưới cây cổ thụ như mời gọi, và âm vang giọng nói của ông lão: “Thời gian không trôi qua, chỉ có con người trôi qua thời gian. Mọi thứ chỉ là khởi đầu.”
San Jose mùa đông 2024

|

May be an image of 2 people and tree
 
 

Tai Le

Giáo Sư

You may also like...

Leave a Reply