Chuyện Học Trò…
Có nhiều điều mình vẫn luôn trăn trở, vẫn luôn ôm ấp, giữ gìn, để quý để thương, để nhớ… những câu chuyện thật đẹp, thật lãng mạn, thật nghĩa hiệp…Tình bạn, tình yêu, tình học trò, rất nên thơ, nhiều ý nghĩa, dù rất muốn , nhưng người trong cuộc có thể chưa bao giờ dám kể lại… Mình luôn muốn rằng, đó là những điều của riêng mình, chỉ mình mình biết…quý trọng, thương yêu… sống để lòng, chết mang theo !!!.
Nhưng hôm nay, các bạn mình, có người đã phát biểu :”Trong đa số cựu học sinh TH Thủ Đức, nhất là các khóa 1,2,3,4,5… chúng mình, sao mà tình cảm học trò thiêng liêng quá, sâu sắc quá.
Tình thấy cô, tình học trò sao mà nhiều ý nghĩa thâm hậu đến mức mà những dâu, những rể của THTĐ phải ghen tỵ, dỗi hờn, tức tối, “tại sao ông xã mình bà xã mình suốt ngày này qua ngày kia, dù thức, dù ngủ, dù làm việc hay thư giãn, cũng cứ ngâm nga câu THTĐ, THTĐ… có gì mà hấp dẫn thế ??? Có gì mà quyến rũ thế ???. có gì mà THTĐ thấm dẫm vào tâm hồn mọi người, mỗi một cựu học sinh mình thế ?? Một bó đũa , mà không có cây đũa nào là ngoại lệ, không cây nào cao, không cây nào thấp, hoặc to hay bé hơn cả, tất cả đều như in, thật đều, thật đều và thật đều … đều đến mức độ mà bạn mình, TTMinh Phượng đã thốt lên: “Nếu có kiếp sau, mình vẫn xin được làm bạn với các bạn,.”.. Hôm nay Ngô Định Châu một lần nữa cũng nhấn mạnh: “Nếu có kiếp nữa, mình vẫn cũng xin được làm bạn với các bạn THTĐ …..”
Các bạn ơi, thật là một sự diệu kỳ, gắn bó tình cảm giữa thấy cô và học sinh, … giữa bạn bè và bằng hữu với nhau, không còn phân biệt nam hay nữ nữa, cũng như chẳng giới hạn giữa khóa trên và khóa đàn em … vì sao ??? Đó là bí mật, một câu hỏi mà các bạn mình cứ lặp đi lặp lại mãi, mà không ai là có thể trả lời được, hay định nghĩa một cách chính xác …! Cuộc đời thật là ngắn ngủi, không ai biết được chuyện sẽ ở trên thế gian này trong bao lâu, và ngày giờ nào là ngày giờ mình phải buông bỏ tất cả để ra đi mãi mãi, và sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa … thì những ngày còn lại này … chẳng phải là những ngày đẹp dẽ và đáng yêu lắm hay sao ???!!!… thế thì tại sao, mình lại không sống hết mình với nhau chứ, còn gì mà phải giấu giếm, che đậy, kỳ thị, ghét ghen, lầm lẫn hoặc dỗi hờn nhau … không có cái gút nào, dù khó khăn đến đâu mà không gỡ ra được !!!… không có một cái tình cảm đẹp đẽ nào, mà chỉ là sống trong sự lừa dối nhau!!!
Ngày xưa, tôi là một học sinh dáng dấp nhỏ bé, năm học nào cũng ngồi bàn nhất vì nếu ngồi hàng ghế sau là tôi không thể nào nhìn thấy chữ thầy viết trên bảng. Tính tình nhút nhát, chỉ lo học, không hay chơi. Ngày ngày đi học về còn phải phụ cha mẹ những công việc ở nhà, việc làm để kiếm thêm thu nhập gia đình, để tiếp tục được đi học. Nhưng không vì thế mà mình không hòa nhập cùng bạn bè, ở trường, ở lớp, trong không khí vui vẻ ấm áp, chan chứa tình thầy trò, bàn bè, anh chị em trường THTD. Lúc ấy với mình như là một tổ ấm, một lâu đài đầy ắp tình nhân ái, mặc dù trường mình ngày xưa thật là nghèo …nghèo về vật chất thôi, chứ không nghèo chữ nghĩa đâu nha !!!…Bây giờ sau hơn 40 năm trường xưa bạn cũ, tình thầy cô với mình vẫn không hề thay đổi. Thật là những mối cảm tình đã vượt không gian lẫn thời gian. Nhiều khi có các bạn ở nước ngoài về, tổ chức họp mặt, những mối cảm tình chằn chịt bao nhiêu năm, thật sống động, dạt dào, ấm áp thân thương. Mỗi lần như vậy, nhìn nhau hoài vẫn cảm thấy không đủ, vẫn lưu luyến, rưng rưng nhiều giọt lệ vắn dài vì xúc động, xúc động một cách chân tình. Cón các bạn trong nước thì sao (?????)cứ ăn sáng, ăn trưa, tối thì cà phê cà pháo, lâu lâu nhớ nhau vẫn gọi nhau í ới.
Bây giờ gia huyền rồi (đã sinh nhật 60 đây) nhưng lắm khi nhiều bạn vẫn còn vui vẻ, văn nghệ văn gừng, uống trà, ca hát, nhảy nhót thật quyến rũ, thật hấp dẫn. Các ông bà nội, ngoại nhiều khi xưng hô tao mày vô tư đến mức các cháu, con phải nhắc nhở “tại sao ông bà lại gọi nhau là tao mày, xấu lắm, chẳng lịch sự tí nào !!!???” – “không phải như vậy đâu các cháu ạ !!! ông bà bây giờ đã già rồi nên gọi tao mày để đóng kịch, giả bộ còn trẻ giống các cháu nhỏ ấy mà !!! các cháu yên tâm đừng bắt chước gọi nhau như bạn bè của ông bà đấy nhé !!! gọi như vậy thôi, nhưng bạn bè của ông bà rất là lịch sự, quý mến, yêu thương, kính trọng lẫn nhau, vẫn giống như các cháu còn đang đi học ở trường của các cháu vậy !!.. Vì ông bà đã gia huyền, nên rất nhớ, rất yêu và rất trân trọng những tháng ngày vô cùng quý báu, những kỷ niệm vô giá, mà suốt thời thanh xuân, trung niên và mãi mãi … dù có níu kéo, dù có ấp yêu, dù có cố tìm, vẫn khó có thể, khó trở về vẹn nguyên,… nguyên vẹn một khung trời mộng mơ, lý tưởng … như còn thuở thơ ngây …!!!!
Ngày đó khoảng năm 1967-1968, mình học đệ tứ-đệ tam, ngồi bàn đầu cùng các bạn, cứ cắm cúi viết, đọc, nghe thầy giảng nghiêm túc, thuộc bài đều đặn, cố gắng làm bài và trả bài sao phải đạt điểm 17,18,19,20 .Nếu 10-14 là mình và vài bạn đã nhăn mặt, khóc lóc,..buồn ghê !!!. Trong khi đó, cũng có một số ít bạn trong lớp, kẻ cứ học mấy điểm cũng được, không bị mời ra khỏi lớp là tốt rồi, 8,9,10 cũng được, nếu 12 thì tốt hơn. Giờ ra chơi, kéo nhau vào làng Đại học hái hoa, chọc khỉ, qua Hồ đá ngắm cảnh, xem sĩ quan tập quân sự, cũng làm các bạn hiếu kỳ, thích thú, hoặc ngồi trước cổng trường thưởng thức một ly đậu đỏ bánh lọt, một ly chè chuối, một ly thơm siro…Bạn nào mượn được máy chụp hình ở ngoài vào thì cả lớp rủ nhau vào làng Đại học, kiếm hoa đep, nhà đẹp để làm cảnh chụp hình.
Sau hơn 40 năm mà bạn mình, nhiều người vẫn còn lưu giữ được nhiều tấm hình trắng đen, thật là những kỷ niệm quý giá, đánh dấu một thời hồn nhiên, êm đềm … Giờ thể dục thì rất nhiều bạn cúp cua, vì học thể dục thường học giờ khác buổi, đa số là vào buổi chiều, trời rất nóng và nắng kinh khủng. Nước da ngăm đen của tôi càng đen thêm, thế mà không bao giờ tôi dám trốn học thể dục cả vì tôi luôn sợ ít điểm , và chính nhờ vào thể dục mà nhiều bạn nam nữ đã vượt qua được kỳ thi năm tú tài 1. Nhắc thể thao, tôi lại nhớ những môn chạy đua, chạy việt dã, ném tạ, leo dây, bóng chuyền… nhưng môn tôi thích nhất là bóng chuyền.
Vào năm đệ tam, lớp tôi không có nhiều bạn nam, vì môn này phải học gạo thật nhiều…bạn ạ. Quyển sách văn dày kinh khủng!!!Một bạn nam có nhiều năng khiếu về thể thao, đó là M..A..bạn ấy đại diện cho lớp tôi đi thi đấu về bóng đá , bóng chuyền khắp các trường bạn, mang về nhiều thành tích cũng đáng nể làm nổi tiếng trường THTĐ của chúng mình. Học chưa hết lớp đệ nhị, bạn ấy đã phải tuổi đi quân dịch, trong thời gian ở quân đội, để thể hiện tình bằng hữu với bạn bè M.A từng gửi nhiều cánh thư màu xanh lính chiến cho các bạn gái trong lớp, thư có ép hoa tươi nữa chứ. Về sau này, những cánh thư xanh ấy làm nao long nhiều em gái hậu phương là bạn bè chung lớp chung trường ái mộ nữa nay các bạn ạ!!ha…ha,,ha!!!
Còn anh, anh học hơn tôi một lớp (K1) niên khoá 1962-1965, dù không chung lớp, nhưng ba anh và ba tôi là bạn nhau. Anh học giỏi, người cao gầy, mắt sáng như sao. Khi tôi lên đệ tứ P1 thì anh đã về đệ tam của Võ Trường Toản. Anh lại theo học Anh văn ở Hội Việt Mỹ đến lớp 11 nữa chứ! Đó là cơ hội để mỗi ngày, cứ trưa khoảng 2 giờ từ SG anh về Thủ Đức bằng chiếc Brigestone màu đỏ của mình, ghé nhà để kèm các môn nhất là Anh văn giúp tôi. Đó chỉ là cái cớ thôi, nhưng có hôm chúng tôi chỉ trò chuyện, tán gẫu, kể lể những công việc hàng ngày của mọi người, hoặc có hôm chúng tôi vào chùa thăm chơi, dạo mát, vì trong chùa có hai cây thị to lắm, có khi thì đi tìm lá Sakê khô để làm thuốc cho bà nội của anh, vì nhà bà cũng ở cạnh nhà tôi. Ít năm sau, khi anh vào ĐH Văn khoa Sài Gòn, tôi cũng đã đậu tú tài 1 và vào học năm đệ nhất THTĐ.. Bà nội anh qua đời, từ đó chúng tôi ít gặp nhau. Bẵng đi một thời gian, tôi được tin anh cưới vợ trước tin anh vào làm ở đài phát thanh Sài Gòn. Vợ anh là một cô giáo tiểu học ở Gò Công.
Sau 1980, tôi được biết anh và gia đình đã sang Hoa Kỳ định cư tại OHIO…Cuộc sống đổi thay, lòng người có thay đổi ?????Nhưng tình bạn thì sao??????..cách nay 3 tháng, mẹ anh mất tứ OHIO, linh cữu bà được đưa về SG đề an táng. Được tin buồn, tôi và gia đình có đến để chia sẻ cùng anh. Gặp nhau ở đây thật bất ngờ, anh đã gục vào vai tôi mà nức nở” mẹ đã bỏ anh mà đi mãi mãi rồi em ạ! Đây là chuyện đau buồn nhất đời của anh”, lần này, tôi mới hay vợ anh, một phụ nữ VN thật đẹp, hiền lành, mẫu mực thuở nào, dù có 2 con trai với anh (giờ chúng đã thành đạt) thế mà sang Mỹ được ít lâu, vì vật chất phồn hoa, thói đời đen bạc, đã đành ôm cầm sang thuyền khác để lấy một người Hoa Kỳ sang trọng và giàu có hơn anh.
Là một người VN, dáng dấp có thua ai đâu nào, vầng trán cao rộng đầy nghị lực , uy quyền, mắt sáng tinh anh, thân hình vẫn còn cường tráng dù đã 61 tuổi. Anh tâm sự :”Một thời gian sau, anh sẽ thu xếp để trở về quê nhà, anh sẽ làm lại từ đầu em ạ!” Anh suy nghĩ như thế chắc có đúng??.. chắc có muốn??… hãy giữ cho lòng thanh thản, hãy kiên định và mạnh mẽ lên, như thuở chúng ta còn trẻ, còn đi học anh ạ, dù bây giờ với anh, nhiều người vẫn còn cảm nhận anh chưa tới 60 đâu anh. Một lần nữa, chúc anh thành công nhé!! Một người con của Trung học Thủ Đức!
Hôm sinh nhật thứ 60, tập thể học sinh khoá 2 có tổ chức buổi họp mặt vui vẻ ấm áp tình bằng hữu, tình thầy trò, đánh dấu những mảnh đời đã vượt qua được ngưỡng cửa của côt mốc thời gian 60 năm. 60 năm cuộc đời, nhìn lại như một giấc mộng dài, mỗi cuộc đời mỗi hoàn cảnh mỗi bạn đều khác. Thời gian tuy qua nhanh, nhưng để vượt qua được số thời gian hiện hữu không phải là không ít khó khăn, vất vả … thành công? Thất bại? Vui vẻ, may mắn ? Tủi nhục đau buồn ? Đắng cay, chua chát ? Người có suông sẻ ? Người lại vất vả nhiều hơn, nói chung hôm nay gặp lại nhau đây, dù thời gian đã qua có như thế nào, thì cuộc hội ngộ này vẫn luôn có một ý nghĩa hạnh phúc thật sự vì chúng ta có được hiện diện nơi này, sau 60 năm bôn ba trôi nổi thất lạc lẫn nhau hoặc gần gũi nhau thường xuyên nhưng chưa cảm nhận được là mình vẫn luôn được diễm phúc ở gần với nhau.
Xin cầu chúc tất cả chúng mình còn có mặt được hôm nay, sẽ còn nhiều ngày hôm sau và nhiều, nhiều hơn nữa. Như đại sư huynh Trần Ngọc Chiểu hay dùng câu châm ngôn mỗi ngày là :”Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, ta còn có thêm ngày nữa để yêu thương!…” Thật ý nghĩa, thật là súc tích, giá trị chân cuộc sống là ở ý nghĩa đó!!
Mỗi khắc, mỗi giây, đối với chúng ta bây giờ , thật sự là quý báu vô cùng vậy! Ngày sinh nhật tập thể 28/08/2011, ngày 60 tuổi của tất cả chúng mình diễn ra thật là vui vẻ với sự chứng kiến của thầy Hồ Văn Trai. Thầy trò đều cảm nhận được rằng : Ở tuổi gần 80 của thầy, các thầy cô chúng mình vẫn còn “thân tâm an lạc”. Các thầy cô vẫn có diễm phúc được nhìn thấy đám học trò của mình giờ đã 60 đã nhiều con cháu, đã từng hạnh phúc, thành đạt, thật sự đó là điều vô cùng quý trọng đối với các cô thầy. Trong ngày kiết tường này, chúng tôi còn nhận được một món quà rất là khiêm tốn, mà vô cùng quý báu, ấn tượng hơn nữa là trong giờ phút thiêng liêng này bạn Đào Thúy Quỳnh K2 đã mang đến tặng cho chúng tôi 2 chiếc thiệp cưới từ thuở 40 năm về trước của hai bạn : Lê Thị Châu (K2)-Đinh Trần Thiện và 2 bạn Trần Phú Quý (K1) -Tăng Thị Thanh Nhàn (K2).
Chúng tôi thật sự hạnh phúc vì có những người người bạn đã trân trọng giữ gìn những kỷ vật quý hiếm này. Thật đáng quý biết bao khi có được những người bạn thân tình như vậy! Chỉ có ở cựu học sinh THTĐ phải không các bạn?? Một lần nữa xin cảm ơn tấm lòng của bạn Quỳnh (K2)! Nhân đề cập đến cặp đôi Phú Quý + Thanh Nhàn, mình xin có đôi lời chúc phúc hai bạn, vì đây là cặp vợ chồng đầu tiên ra từ lò THTĐ, cặp đôi hoàn hảo này, xin giới thiệu với thầy cô và các bạn đây là cặp K1+K2 đã kết hôn đầu tiên với hai cái tên rất ấn tượng” Vì phú quí, nên mới được thanh nhàn”… và họ đã thật sự rất hạnh phúc, gia đình an khang, thịnh vượng, con cháu học hành đàng hoàng, thành đạt. Một lần nữa xin chúc mừng hai bạn …!
THTĐ cũng còn nhiều cặp đôi rất hạnh phúc, nhưng mình chưa điểm danh được hết, xin hẹn lần sau sẽ thống kê đầy đủ hơn. Nay xin điểm qua cặp đôi Phạm Thị Kim Cúc (K2) + Bình Nguyên (K3), cặp đôi này cũng hoàn hảo, hạnh phúc vui vẻ, con cái đã thành đạt hết, duy có lời chia buồn cùng bạn Cúc vì Bình Nguyên của chúng ta vừa vắn số đã ra đi. Chân thành cầu nguyện bạn Bình Nguyên được vãng sanh cực lạc, chúc Kim Cúc khoẻ mạnh an khang. Cặp đôi thứ ba mình biết là Bùi Ngươn Đông và Phạm Thị Mỹ vân, xin chân thành cầu chúc Mỹ Vân luôn dồi dào sức khoẻ, vui vẻ, hạnh phúc cùng các con… Cầu nguyện bạn Động sớm tiêu diêu miền cực lạc!
Cặp đôi thứ tư là Quang + Mỹ Ngọc K2, hai bạn cũng đã từng rất hạnh phúc nhưng vì hoàn cảnh khó khăn, nên đành chia tay, hiện giờ Mỹ Ngọc đã được định cư cùng gia đình ở Hoa Kỳ!
Mới đây ngày 02/10/2011 một cặp đôi hoàn hảo vừa kết hôn, xin thânchào tất cả các bạn. Đó là bạn Phú Sĩ Quýêt + Kim Thoa. Hai bạn này thật sự là duyên tiền định. Họ đã đến với nhau thật sự ấn tượng, được nhiều bạn động viên và vinh dự được thầy Luyện Quang Đăng từ xa về về làm chủ hôn Phú Sĩ Quyết + Kim Thoa. Xin chân thành chúc mừng hai bạn trăm năm đắc thành hữu lợi, thiên ân hồng lộc phúc. Thân ái!
Kỷ niệm còn nhiều , hoa bướm tuổi xuân vẫn còn muôn màu vạn sắc hương. Nhưng kể sao cho xiết, mình xin hẹn tết năm sau, hồi ức vẫn có thể tưởng tượng ra như nước suối thanh tuyền. Với tất cả tấm lòng của người bạn cựu học sinh THTĐ.
Xin chân thành chào thân ái. Kính chúc quý cô thầy “Thân tâm an lạc, thọ tỷ nam sơn, phúc như đông hải” để mỗi năm hoa đào nở còn được lì xì ban phước cho đám học trò đã có đầy đàn con cháu và nhìn muôn sự tựa thiên thai, hỷ hả cười vui….!
Thân chúc tất cả bạn bè mình ở khắp mọi nơi trên quả đất năm mới vui vẻ an khang, gia đạo sum vầy, phát tài phát lộc, để sang năm nữa ăn mừng sinh nhật 61 nghe!!!! Mình quên nữa, trên đây là vài mẫu chuyện học trò thân thương của chúng mình, nếu như bạn nào cảm nhận được đó là chuyện của mình thì xin thông cảm và sẻ chia nhé, vì đó là những tình cảm dấu yêu mà mình đã ấp ôm nhiều năm qua, giờ đã đến lúc mình trả lại các bạn làm kỷ niệm nhé !! Thân ái…
Lê thị Châu (K2)