Hoài Niệm Một Thời
Bảy năm trời trong ngôi trường thân yêu, từ Trung Học Thủ Đức, rồi đến Trung Học Hoàng Đạo và cuối cùng là Trung Học Nguyễn Hữu Huân với bao kỷ niệm của tuổi học trò. Dòng thời gian lặng lẻ trôi, tuổi hồn nhiên cũng qua đi không bao giờ trở lại. Mình nhớ da diết tháng ngày qua, nhớ bạn bè, lớp học, mái trường, nhớ những lời giáo huấn ân cần của Thầy Cô,…Rồi hình ảnh một thời cùng chia sẻ với nhau mọi thứ, những giây phút hồi hộp khi chờ xướng tên mình lên trả bài, những giờ nghỉ giữa các tiết trống thường khảo bài nhau bên các thảm cỏ dọc con đường sỏi đỏ thân thương, những buổi sinh hoạt tập thể, hát với nhau các bài hát cộng đồng, được dịp nắm tay nhau múa những điệu múa thật dễ thương, hay cùng quệt mồ hôi nhễ nhại, ăn chung cây kem đậu xanh vừa bùi vừa béo ngậy, hoặc chúi đầu bên nhau với các bài báo tường, háo hức tập văn nghệ cuối năm mừng xuân của trường,…
Và càng không thể quên màu đồng phục trắng tinh khôi, thanh khiết, sáng cả sân trường vào những buổi thứ hai chào cờ. Màu trắng tinh khiết ghi dấu trong đầu của từng trò nhỏ thơ ngây, chỉ biết lãnh hội những điều quí báu mà Thầy Cô ban tặng, những hình phạt khắt khe, những lời giáo huấn ôn tồn,…cũng chỉ để chất chứa vào những mái đầu non trẻ nhiều kiến thức tốt đẹp, làm hành trang cho những chú chim bé bỏng này cất cánh mạnh mẽ vào tương lai, ước vọng canh cánh trong lòng của Thầy Cô lúc nào cũng luôn hâm nóng bầu nhiệt huyết của lớp trẻ, khiến chúng ta khi hoài niệm về ký ức một thời đều ngưỡng mộ và biết ơn vô vàn tất cả các Thầy Cô đã cống hiến và hi sinh rất nhiều cho thế hệ của chúng ta.
Và rồi cái ngày định mệnh rẽ lối chúng ta cũng đến, khi hân hoan cầm mảnh bằng tốt nghiệp phổ thông Trung học, nửa mừng, nửa hoang mang trước ngưỡng cửa tương lai. Bạn bè rồi chia xa, mỗi người mỗi hướng, ít có đứa có cùng chí hướng và sở thích ngành học, còn có thể cùng nhau bước tiếp những năm tháng đại học, có đứa vì hoàn cảnh đưa đẩy bôn ba đủ nghề mưu sinh, có đứa vào bộ đội, có đứa cùng gia đình xa xứ,…Và mỗi người mỗi ngã, bước đường đời đánh dấu cho họ những nấc thang danh vọng khác nhau.
Rồi cũng đến lúc về chiều, mỗi người họ lại có được những phút giây rảnh rỗi, tỉnh lặng một mình để nhớ về nhau, và kỷ niệm cũ lắm lúc thôi thúc họ lòng dặn lòng phải tìm hướng để trở về với nhau. Mình nghĩ, cuộc đời không đơn giản chút nào, thắm thoát đó mà nhìn lại những mái đầu đã trắng hơn cả màu đồng phục năm xưa !… Có đứa giờ thảnh thơi hưởng tuổi già, có đứa hiện vẫn còn bươn chải nơi phương trời vô định, có đứa không may đã về với miền cát bụi,!!!…Hãy làm những gì có thể để chúng ta gần lại nhau hơn, cũng giống như định luật miên viễn, tuần hoàn của vũ trụ. Giọt nước biển bốc hơi, thành mây, rồi thành mưa rơi xuống, thành suối, chảy ra sông và cuối cùng hòa vào biển cả mênh mông. Hãy gặp lại nhau nhé các bạn, những tinh nghịch, vụng dại, ngây ngô,…một thời có dịp hòa quyện với nhau. Tha thiết mong vô cùng!!!..
Lê-Võ-Hoa-Dung – Khóa 9 – THTĐ