Chuyện học trò

CHUYỆN HỌC TRÒ

Lê Tấn Tài

Những Câu Chuyện Nhỏ – Bài Học Lớn Về Lòng Nhân Ái
Trong xã hội hiện đại, cuộc sống khó khăn, khiến con người tất bật mưu sinh, đôi lúc lãng quên việc giáo dục con cái, phó mặc cho nhà trường. Trong khi đó, nhiều trường học lại chạy theo thành tích, tập trung vào kiến thức sách vở mà xem nhẹ giáo dục đạo đức, khiến một số trẻ em lạc lối, dễ sa vào những thói hư tật xấu, trở nên ích kỷ, vô cảm.
Thế nhưng, ngoài đời vẫn còn biết bao câu chuyện ấm lòng. Từ cậu bé đánh giày, những em nhỏ bán vé số, nhặt phế liệu giúp gia đình, đến những học trò vùng cao vượt núi băng rừng đến lớp – trong tim các em không chỉ cháy bỏng khát vọng học hành mà còn rạng ngời lòng hiếu thảo. Đó là những bản nhạc dịu dàng về tình người, về đạo lý làm người, và trên hết, là vẻ đẹp lặng lẽ của tấm lòng nhân hậu giữa đời thường. Mỗi mẩu chuyện nhỏ như một ngọn nến ấm áp, không chỉ kể lại sự việc mà còn thắp lên niềm tin trong tâm hồn người đọc.
Nhân vật trong những câu chuyện ấy không phải là nhân vật phi thường, mà là những con người bình dị với những đức tính đáng trân trọng: lòng dũng cảm, sự hiếu thảo, tình bạn chân thành, tinh thần hy sinh và lòng yêu nước. Vẻ đẹp ấy không rực rỡ, mà như nắng chiều êm dịu trên con phố nhỏ – giản đơn nhưng thấm sâu vào trái tim. Chúng khiến độc giả, đặc biệt là các em học sinh, tự nhìn lại mình: phải sống thế nào để xứng đáng với tình yêu của cha mẹ, sự kỳ vọng của thầy cô và niềm tin của xã hội vào thế hệ tương lai.
Những câu chuyện như thế cần được lan tỏa, in vào sách thiếu nhi, trở thành món ăn tinh thần cho mọi lứa tuổi. Giữa nhịp sống hối hả đầy biến động, chúng như dòng suối mát lành nuôi dưỡng tâm hồn, nhắc nhở mọi người về những điều tử tế. Chúng không cần lời lẽ khoa trương, mà lay động lòng người bởi sự chân thành, mộc mạc – như một buổi đến lớp đầy đủ, một lời cảm ơn cha mẹ, hay ánh mắt cảm thông dành cho bạn bè. Thông điệp ấy thật giản dị: sống đẹp không cần điều gì to tát, chỉ cần mỗi ngày biết yêu thương thêm một chút.
Có những trang sách khép lại rồi mà dư âm vẫn ngân nga, như tiếng chuông vọng về trong ký ức. Những mảnh đời học trò tưởng mong manh như cánh phượng hè, lại ẩn chứa sức mạnh cảm hóa kỳ diệu, đủ sưởi ấm những tâm hồn lạnh giá. Chúng như tấm gương phản chiếu, giúp trẻ nhỏ nhận ra mình – một thế hệ đầy đủ nhưng dễ lãng quên giá trị mộc mạc.
Không giáo điều, không gượng ép, những câu chuyện ấy dạy trẻ em bằng thứ ánh sáng dịu dàng nhất: ánh sáng của lòng hiếu thảo, của tình bạn vô tư, của sự hy sinh thầm lặng. Và có lẽ, đó mới là vẻ đẹp cao quý nhất – một vẻ đẹp không cần ngợi ca, chỉ cần lặng lẽ tỏa hương giữa đời.
Người Gác Cổng Già
Ở một ngôi trường tiểu học nhỏ ven đô, có một người gác cổng già với mái tóc bạc phơ và nụ cười hiền hậu. Ông tên Tâm, đến trường từ khi sương sớm còn đọng trên lá, mở cổng, quét sân, tưới từng gốc cây non như chăm sóc những đứa trẻ nhỏ. Ông sống một mình trong căn phòng nhỏ cuối trường, nhưng trái tim ông luôn ấm áp vì được chia sẻ cùng lũ học trò.
Hàng ngày, ông đón các em bằng những câu chào ân cần, nụ cười như tia nắng sớm. Em nào quên áo mưa, ông lấy áo khoác của mình đắp cho. Em nào buồn vì bị điểm kém, ông ngồi bên bậc thềm, lắng nghe như thể cả thế giới chỉ có hai ông cháu.
Một buổi sáng mưa gió, cậu bé Hưng lớp Ba vội vã chạy đến trường, trượt chân ngã. Quần áo ướt sũng, đầu gối trầy xước, em đứng khóc thút thít trước cổng. Ông Tâm vội ôm em vào phòng, nhẹ nhàng rửa vết thương, rồi lấy chiếc áo mưa cũ màu xanh đã sờn vai khoác lên người Hưng. “Đến trường quan trọng, nhưng con phải cẩn thận với chính mình trước đã,” ông ân cần dặn dò.
Chiều hôm ấy, Hưng kể lại câu chuyện với cả lớp. Những đôi mắt trẻ thơ long lanh xúc động, bọn trẻ cùng nhau làm một tấm thiệp lớn, trang trí bằng những bông hoa giấy và dòng chữ nguệch ngoạc: “Chúng con yêu ông Tâm!”. Sáng hôm sau, khi ông vừa mở cổng, cả lớp ùa ra ôm chặt lấy ông. Ông Tâm cúi xuống nhận tấm thiệp, đôi mắt đỏ hoe.
Cuối năm, ông lâm bệnh nặng. Những bước chân nhỏ lại rủ nhau đến thăm ông, mang theo hộp sữa ấm, chiếc bánh giòn tan, và cả những câu chuyện ríu rít. Hưng nắm tay ông thật chặt, thì thầm: “Ông ơi, cháu sẽ luôn nhớ lời ông dạy…”
Ông Tâm ra đi nhẹ nhàng như một chiếc lá cuối mùa. Nhưng từ đó, mỗi sáng, cổng trường vẫn được mở đúng giờ bởi một cậu học trò lớp Ba. Em quét sân, tưới cây, và nở nụ cười thân thương với từng bạn nhỏ—như cách ông Tâm năm xưa đã gieo vào lòng các em hạt giống của tình yêu thương và trách nhiệm. Vòng tay ấm áp của ông chẳng còn, nhưng bài học về lòng tốt thì mãi nảy mầm.
Chiếc Cặp Bị Rách
Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Lan vội chạy về nhà sau giờ học, bỗng chiếc cặp đã cũ bị rách toạc một đường dài khi cô bé vấp ngã. Sách vở rơi cả xuống vũng nước, ướt sũng. Lan sắp òa khóc thì bỗng nghe tiếng gọi quen thuộc:
“Đợi mình với!”
Thành – người bạn hay trêu chọc Lan vì tính nhút nhát – hớt hải chạy tới, nhặt từng quyển vở, lau vội rồi đút vào balo của mình.
“Mình mang giúp bạn về nhà nhé? Nhà bạn gần đây thôi mà, phải không?”
Lan hơi ngỡ ngàng, nhưng gật đầu đồng ý. Trên đường đi, Thành bất ngờ cúi mặt xuống, thú nhận:
“Thực ra… hôm trước, chính mình là người làm hỏng khóa balo của bạn. Mình chỉ định trêu bạn chút thôi, ai ngờ…”
Lan lặng im. Cô bé liếc nhìn chiếc cặp rách, rồi đảo mắt sang Thành – gương mặt giờ đầy ân hận.
“Mình sẽ đền bạn chiếc cặp mới!” – Thành hứa.
Lan khẽ cười: “Thôi, không cần đâu. Nhưng lần sau, đừng trêu mình kiểu ấy nữa nhé?”
Thành gật đầu lia lịa, miệng cười tươi như hoa. Từ hôm ấy, Thành không còn trêu Lan vô cớ, mà thay vào đó luôn xách balo giúp bạn mỗi chiều mưa.
Chiếc Bút Chì Màu Xanh
Minh và Khoa là đôi bạn thân từ lớp Một. Minh học giỏi, chăm ngoan, còn Khoa thì nghịch ngợm, ham chơi nhưng thật thà và tốt bụng. Dù khác nhau nhiều điều, hai em vẫn như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau: cùng ăn quà vặt ở cổng trường, cùng chạy thi trong sân, cùng chia nhau những cây bút chì màu trong giờ mỹ thuật.
Một hôm, lớp có tiết vẽ tranh “Mẹ của em”. Cô giáo dặn mỗi học sinh tự chuẩn bị bút màu. Minh mang hộp màu mới tinh mẹ vừa mua, còn Khoa chỉ có vài mẩu bút cụt, màu đã mòn nhạt. Khoa ngồi nhìn tờ giấy trắng, bối rối vì không có màu xanh để tô chiếc áo mà mẹ hay mặc.
Minh thấy vậy, liền rút cây bút chì màu xanh trong hộp ra, đưa cho Khoa. Minh không nói gì, chỉ cười nhẹ. Khoa nhận lấy, ánh mắt sáng lên.
Cuối buổi, Khoa lén để cây bút vào lại hộp của Minh, kèm theo một tờ giấy nhỏ gấp đôi:
“Cảm ơn bạn. Mẹ mình sẽ rất đẹp trong chiếc áo xanh này.”
Nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Hôm sau, cô giáo gọi Minh lên vì trong hộp bút của em thiếu mất cây màu xanh. Một bạn trong lớp đã mách rằng thấy Khoa dùng nó. Cả lớp xôn xao, còn Khoa cúi đầu im lặng. Minh hiểu bạn mình không lấy trộm, nhưng vì không biết tờ giấy nhỏ kia đã rơi đâu mất, nên không có cách gì giải thích.
Minh đứng dậy, đi đến trước mặt cô giáo và cả lớp:
“Thưa cô, chính em đã đưa cây màu xanh cho bạn Khoa. Bạn ấy không lấy trộm. Em quên nói với cô thôi ạ.”
Cô giáo nhìn Minh, rồi nhìn Khoa. Bầu không khí lặng đi. Sau một lúc, cô gật đầu:
“Cảm ơn Minh. Cô tin hai em. Và cô hy vọng cả lớp cũng học được điều gì đó từ tình bạn này.”
Từ hôm đó, chẳng ai còn trêu Khoa là “nghịch ngợm” nữa. Khoa bắt đầu học chăm hơn, nghiêm túc hơn, và lúc nào cũng giữ cây bút chì màu xanh trong hộp—như giữ một lời nhắc nhỏ rằng: tình bạn không cần phải giống nhau, chỉ cần biết đứng bên nhau khi cần thiết.
Chiếc Khăn Tay Thêu Chữ M
Lớp Năm A năm đó có một học sinh mới tên là My. Cô bé từ tỉnh khác chuyển về, ít nói, hay ngồi một mình và thường giấu đôi mắt buồn sau mái tóc dài. Các bạn trong lớp ban đầu rất tò mò, nhưng sau dần thì xa lánh, vì My không bao giờ cười, cũng chẳng chơi với ai.
Một hôm, trong giờ ra chơi, Lan – cô bé hoạt bát và hay được thầy cô khen – phát hiện chiếc khăn tay thêu chữ “M” trong ngăn bàn mình đã biến mất. Chiếc khăn ấy là quà sinh nhật mẹ Lan tặng, thêu tay rất đẹp, có viền hoa nhỏ và dòng chữ “Lan yêu dấu”. Lan òa khóc. Cả lớp xôn xao.
Không ai nói gì, cho đến khi một bạn thì thầm: “Sáng nay tớ thấy My đứng gần bàn Lan.” Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía My. Cô bé đỏ mặt, cúi gằm, lặng thinh.
Cô giáo gọi My ra ngoài, rồi cho mời phụ huynh. Hôm sau, mẹ của My đến lớp, tay cầm chiếc khăn tay. Bà nói trong nghẹn ngào:
“Tôi phát hiện chiếc khăn này trong cặp của My khi soạn sách. Tôi không biết con lấy từ đâu. Mong cô và các bạn tha lỗi cho cháu. My không có cha từ nhỏ, dạo gần đây gia đình cũng có nhiều chuyện… Cháu chỉ nói rằng chiếc khăn ấy ‘rất giống khăn của mẹ’…”
Cô giáo im lặng, còn Lan thì siết chặt tay. Trong ánh mắt bối rối của cả lớp, Lan tiến tới, nhìn My và nói nhỏ:
“Nếu bạn cần, mình sẽ tặng bạn một cái khăn khác, có được không?”
My ngẩng đầu, mắt đã ngân ngấn nước. Lần đầu tiên, cả lớp thấy My cười. Một nụ cười nhỏ và run rẩy, nhưng sáng rỡ như nắng sau mưa.
Từ hôm đó, My bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Cô bé và Lan dần thân nhau. Trên chiếc khăn mới Lan tặng, My đã thêu lại bằng tay dòng chữ: “Lan – người bạn đầu tiên đã tha thứ cho mình.”
Trong Trái Tim Của Em
Tú – một cậu bé nhút nhát với học lực trung bình, luôn né tránh ánh mắt thầy cô mỗi khi bị gọi lên bảng. Em sống nội tâm, chìm đắm trong những thế giới tưởng tượng của riêng mình. Trong lớp, Tú như một bóng mờ nhạt – không nổi bật, không xuất sắc, chỉ lặng lẽ ngồi ở góc lớp, vẽ nguệch ngoạc những bản đồ kỳ lạ vào vở.
Chiều hôm ấy, nắng vàng rực rót mật qua khung cửa, thầy giáo chợt gọi Tú lên bảng:
“Em hãy chỉ vị trí Việt Nam trên bản đồ thế giới này.”
Cả lớp nín thở. Tú đứng như trời trồng, mồ hôi lạnh lan dọc sống lưng. Đôi mắt em dán chặt vào tấm bản đồ, nhưng những đường biên giới chỉ là một mảng màu mờ ảo. Thầy nhíu mày, giọng chùng xuống:
“Bài đơn giản thế mà cũng không làm được? Em có bao giờ tập trung học không?”
Tú cúi mặt, nghẹn đắng nơi cổ họng. Nhưng bất ngờ, từ sâu trong lòng ngực, một ngọn lửa bùng lên. Em ấn bàn tay run run lên ngực trái, nơi trái tim đập thình thịch:
“Thưa thầy… Việt Nam… ở ngay đây ạ. Trong tim em.”
Cả lớp chợt lặng đi. Thầy giáo khựng lại, ánh mắt dịu xuống, chậm rãi gật đầu:
“Thầy xin lỗi em. Đôi khi, chúng ta quên rằng tình yêu Tổ quốc không chỉ được đo bằng những điều viết trong sách.”

Căn phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Tú nín thở, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình… thật sự được nhìn thấy.

 
 
 
 
 
 
 

Tai Le

Giáo Sư

You may also like...

Leave a Reply