Tại sao ?
Tại sao ?
Ông nhìn kỹ lại tôi đi: Từ trên xuống dưới có gì khác không? Cũng đùi, cũng ngực, cũng mông Cũng lồi, cũng lõm… sao ông chẳng dùng? Sao ông vẫn thích ăn chùng Mặc tôi quăng quật trong mùng là sao?
“Điện” tôi thuộc dạng rất cao Cứ chạm là giật- lẽ nào không tê? “Nước” tôi như thác đổ về
Chẳng bao giờ cạn – ông chê điểm gì?
“Ruộng” tôi cũng cỏ rậm rì Cũng sâu và rộng có chi kém nào? “Bưởi” tôi căng mọng, hồng hào Ai trông cũng muốn…cắn vào mà thôi… Vậy mà ông chẳng chịu xơi Tại sao ăn vụng- đồ trời đánh kia? Vô Danh
|
Bà ơi
Bà ơi, nhìn kỹ bà đi
Từ trên xuống dưới cái gì cũng không ?
Từ đùi, lên ngực xuống mông
Không lồi, không lõm, không cong …sao dùng ?
Đàn tôi, dây cũng đã chùng
Một năm 2 cữ là cùng….biết sao !
“Điện” tôi khi thấp khi cao
Chỉ chạm “của lạ” mới trào, mới tê!
“Nước” tôi, hạn hán khó về
Sông cùng, suối cạn, không chê, nhưng vì…
“Súng” xưa nạp đạn chậm rì
Bò tới bờ “ruộng” gối thì lao đao
Nhìn xa cứ tưởng hồng đào
Tới gần mới biết mướp xào …nên thôi !
Bà ơi, bà hời, bà ơi
“Ăn vụng” mới thích, thói đời xưa nay !
LNĐ
|
Hahahaha lâu lâu LNĐ trổ tài trở lại.
Vui lắm SH.