Hạt chuỗi bồ đề

HẠT CHUỔI BỒ ĐỀ

Lê Tấn Tài

Dưới bầu trời thăm thẳm một màu thanh khiết, bóng áo nâu sồng của nhà sư in hình giữa cánh đồng mênh mông như một nét chấm phá giản dị nhưng đậm chất thiền. Tay người thong thả lần từng hạt chuỗi, mỗi hạt chạm vào kẽ tay gầy guộc là một lời niệm lặng lẽ vọng lên tận cửa Phật. Không gian chùng xuống trong sự tĩnh lặng thiêng liêng, chỉ còn tiếng gió thì thầm qua từng ngọn cỏ non, những cọng cỏ mảnh mai khẽ rùng mình, cúi đầu như đang dâng lên một lễ bái tôn kính trước sự thanh tịnh vô ngần của vũ trụ.
Xa xa, những thửa ruộng lúa chín vàng óng ả trải dài đến tận chân trời, hương lúa thoảng trong nắng mai dịu ngọt như một lời nhắc nhở về sự hòa điệu của đất trời. Mỗi hạt lúa kết tinh từ mồ hôi người gieo trồng, từ sự bao dung của đất mẹ, cũng như mỗi hạt chuỗi bồ đề trong lòng bàn tay nhà sư là tinh túy của bao niệm lành hướng về cõi giác ngộ. Lời niệm im lìm hòa vào nhịp thở của gió, vào tiếng chim ríu rít trên những tán cây xa thẳm, tất cả tạo nên một khúc giao hưởng huyền diệu – nơi tâm thức và thiên nhiên gặp nhau trong một vũ điệu vĩnh hằng.
Nhà sư đứng đó, dáng vẻ thư thái như một cội tùng già giữa trời đất. Ánh mắt người nhìn xa thẳm, không còn phân biệt giữa ta và vạn vật, giữa cái hữu hạn của kiếp người và cái vô cùng của vũ trụ. Tất cả chỉ là một dòng chảy miên viễn của nhân duyên, của nghiệp quả, của sự tỉnh thức giữa dòng đời vô thường. Cánh đồng lúa, bầu trời xanh, hơi thở nhẹ nhàng – tất cả đều là pháp thân, đều là lời niệm không lời vang vọng từ cõi vô sinh.
Giữa không gian bao la ấy, lòng người chợt trở nên nhẹ tênh, như được gột rửa khỏi mọi bụi trần vướng bận. Nhà sư vẫn lặng lẽ lần chuỗi, mỗi hạt bồ đề lăn qua kẽ tay như một đóa sen nở trong tâm tưởng. Người là cây cầu nối giữa cõi mộng và cõi thực, giữa phiền não và niết bàn, giữa cái tạm bợ của kiếp người và cái vĩnh hằng của đạo pháp. Đôi mắt khép hờ, tâm không vướng một niệm trần, thân thể như hòa tan vào hư không, chỉ còn lại sự an nhiên tuyệt đối – thứ an nhiên không cần tìm kiếm, vì nó vốn đã ngự trị trong mỗi hơi thở, mỗi khoảnh khắc hiện tiền.
Thiên nhiên như đang đồng điệu cùng thiền giả: cánh đồng bao la, dòng suối trong vắt, cánh chim chao nghiêng giữa trời cao tự tại. Tất cả đều là pháp, đều là thầy, đều nhắc nhở con người về sự giải thoát ngay giữa cuộc sinh tử. Sự tĩnh lặng lúc này không chỉ là vắng bặt âm thanh, mà là sự im lặng rực rỡ của tâm hồn đã buông bỏ mọi phân biệt. Trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, mọi khổ đau dường như tan biến, chỉ còn lại sự bình an nguyên sơ – thứ bình an không đến từ bên ngoài, mà tỏa ra từ chính cội nguồn tâm thức.
Nhà sư vẫn đứng đó, giản dị mà cao quý như một đóa sen vươn lên từ bùn lầy thế sự. Người là lời nhắc nhở về sự tĩnh tại giữa dòng đời hối hả, về sức mạnh của nội tâm khi đã thấu suốt lẽ vô thường. Mỗi hạt chuỗi lần qua, mỗi bước chân trầm tư, đều là một cánh cửa mở ra cõi giác ngộ – nơi không còn ta, không còn người, chỉ còn sự nhiệm mầu của pháp giới vô biên.

Và giữa mênh mông trời đất, hạt bồ đề trong tay nhà sư bỗng trở nên lấp lánh như một vì sao nhỏ – ngôi sao dẫn lối cho những tâm hồn đang lạc giữa bể khổ, tìm về bến bờ của tỉnh thức…

 
 
 
 

Tai Le

Giáo Sư

You may also like...

Leave a Reply